[Event diễn đàn] Hạ Đao ngoại truyện
Hạ Đao ngoại truyện
Giải nhì Event truyện ngắn Thế Giới Hoàn Mỹ
Tác giả: [HT]
Link bài
Hắn cắm thanh Thái Bạch Phóng Thanh Ca xuống, hơi thở hồng hộc, mồ hôi nhễ
nhại, ôm ngực, ho lên sặc sụa. Hắn há mồm, cố hít lấy ít khí trời, nhưng đã
không hít vào thì còn đỡ, hít vào rồi hắn lại muốn nôn ra, không khí xung
quanh hắn sặc mùi, mùi của máu tươi, mùi của xác chết, mùi hôi thối của
những con oán linh trên cái vùng đất U Minh Cổ Đạo này đang kiếm chút gì bỏ
bụng trên bãi chiến trường hoang tàn sau lưng hắn.
Đúng vậy, một bãi chiến trường, nơi mà hắn là kẻ duy nhất còn sống sót, nơi mà những xác chết nằm ngổn ngang, nơi mà máu đã làm đổi màu cả một vùng tuyết rộng lớn. Những gã thích khách khát máu, những tên kiếm khách vạm vỡ, những cô ả tiên thú khiêu gợi nhưng âm hiểm…tất cả đều có ở đây, mười lớp chiến binh dũng mãnh của năm bộ tộc, người chúng đầy máu, có kẻ tay vẫn nắm chặt binh khí, có kẻ thân xác chẳng còn nguyên vẹn. bãi chiến trường này là kết quả sau hơn hai ngày giao tranh giữa hai bang phái mạnh nhất Hoàn Mỹ đại lục, Hoả Long và Thiên Hạ, và kết quả là Hoả Long thắng, bởi đơn giản vì Hoả Long vẫn còn một người sống sót, chính là hắn, bang chủ bang Hoả Long, Lữ Chấn Bang.
Lữ Chấn Bang quay đầu nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, đau đớn, kiệt sức, hắn ngã vật ra tuyết lạnh. Đã 24 năm rồi, từ cái ngày hắn bước chân vào Hoả Long, từ cái ngày hắn tham gia vào một cuộc đại chiến bang hội đẫm máu…Nhưng cũng 24 năm rồi, hắn vẫn tởm lợm cái mùi máu và xác chết nồng nặc, hắn vẫn bị ám ảnh khi thấy máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Trận chiến hôm nay là trận chiến ác liệt nhất mà hắn đã trải qua, bang chủ Thiên Hạ bang đã chết dưới một chiêu Truy Hồn Quyết của hắn, Thiên Hạ đã bị huỷ dưới tay hắn, Hoả Long của hắn giờ là thiên hạ đệ nhất đại bang. Nhưng, Hoả Long cũng như Thiên Hạ, đã dốc toàn lực cho trận chiến này, 30 vạn người, giờ chỉ còn mình hắn, và hắn cũng không biết chính mình có còn sống nổi không, chân khí đã hết, sinh mệnh gần như cạn kiệt, nằm giữa tuyết trời U Minh Cổ Đạo, không sớm thì muộn cũng hoá đá mà chết.
“Chết ư?” – Hắn nghĩ thầm – “Chết ư? Chết là đứa nào? Ta sợ mi chắc? Cứ đến đây, đấu với ta một trận!!!”
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ, hắn có sợ ai chứ, từ một đứa trẻ bị coi là không có một chút tư chất để làm học võ, hắn đã trở thành kiếm khách mạnh nhất lục địa. Phải rồi!!! Là một kiếm khách mạnh nhất lục địa…
Câu chuyện đó, đã quá xa xôi rồi…
Một câu chuyện dài, của 30 năm trước…
Đúng vậy, một bãi chiến trường, nơi mà hắn là kẻ duy nhất còn sống sót, nơi mà những xác chết nằm ngổn ngang, nơi mà máu đã làm đổi màu cả một vùng tuyết rộng lớn. Những gã thích khách khát máu, những tên kiếm khách vạm vỡ, những cô ả tiên thú khiêu gợi nhưng âm hiểm…tất cả đều có ở đây, mười lớp chiến binh dũng mãnh của năm bộ tộc, người chúng đầy máu, có kẻ tay vẫn nắm chặt binh khí, có kẻ thân xác chẳng còn nguyên vẹn. bãi chiến trường này là kết quả sau hơn hai ngày giao tranh giữa hai bang phái mạnh nhất Hoàn Mỹ đại lục, Hoả Long và Thiên Hạ, và kết quả là Hoả Long thắng, bởi đơn giản vì Hoả Long vẫn còn một người sống sót, chính là hắn, bang chủ bang Hoả Long, Lữ Chấn Bang.
Lữ Chấn Bang quay đầu nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, đau đớn, kiệt sức, hắn ngã vật ra tuyết lạnh. Đã 24 năm rồi, từ cái ngày hắn bước chân vào Hoả Long, từ cái ngày hắn tham gia vào một cuộc đại chiến bang hội đẫm máu…Nhưng cũng 24 năm rồi, hắn vẫn tởm lợm cái mùi máu và xác chết nồng nặc, hắn vẫn bị ám ảnh khi thấy máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Trận chiến hôm nay là trận chiến ác liệt nhất mà hắn đã trải qua, bang chủ Thiên Hạ bang đã chết dưới một chiêu Truy Hồn Quyết của hắn, Thiên Hạ đã bị huỷ dưới tay hắn, Hoả Long của hắn giờ là thiên hạ đệ nhất đại bang. Nhưng, Hoả Long cũng như Thiên Hạ, đã dốc toàn lực cho trận chiến này, 30 vạn người, giờ chỉ còn mình hắn, và hắn cũng không biết chính mình có còn sống nổi không, chân khí đã hết, sinh mệnh gần như cạn kiệt, nằm giữa tuyết trời U Minh Cổ Đạo, không sớm thì muộn cũng hoá đá mà chết.
“Chết ư?” – Hắn nghĩ thầm – “Chết ư? Chết là đứa nào? Ta sợ mi chắc? Cứ đến đây, đấu với ta một trận!!!”
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ, hắn có sợ ai chứ, từ một đứa trẻ bị coi là không có một chút tư chất để làm học võ, hắn đã trở thành kiếm khách mạnh nhất lục địa. Phải rồi!!! Là một kiếm khách mạnh nhất lục địa…
Câu chuyện đó, đã quá xa xôi rồi…
Một câu chuyện dài, của 30 năm trước…
*******
Hiệp Ẩn thôn, 30 năm trước
- Bang nhi, con đâu rồi? Bang nhi, Bang nhi!!!!!!!
Tiếng một người đàn ông vang lên giữa buổi chiều yên tĩnh của Hiệp Ẩn thôn, lão này tuổi ngoại ngũ tuần, người sực nức mùi thơm của thuốc, một đặc điểm dễ nhận dạng của một dược sư. Lão là Lữ Mạnh, dược sư có chút ít danh vọng ở cái thôn này. Nhưng chiều nay lão không đi chữa bệnh nhưng mọi ngày, mà là đi kiếm thằng con “trời đánh” của lão, sáng nay trước khi đi hái thuốc lão đã dặn nó ở nhà học 10 trang đầu của cuốn sách y gia truyền, thế mà chiều về, sách đã nằm ở góc nhà còn người thì chẳng thấy đâu. Thằng con lão nó chỉ mê đao kiếm, ước mơ được làm một kiếm khách, điều đó còn khiến lão phiền lòng hơn việc nó không hứng thú với nghề thuốc gia truyền. Lão chỉ sợ nó học võ rồi, lại dấn thân vào giang hồ, vào con đường bang phái chém chém giết giết, sống mà không biết mình sẽ chết lúc nào…
-Cha!!! Cha!!!
Một tiếng kêu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của lão, Lữ Mạnh quay mặt về phía tiếng kêu, thấy một đứa bé mặt mũi tay chân lấm lem một màu đen, nhưng vẫn không che được gương mặt khôi ngô, ánh mắt sáng lấp lánh có thần – nó đấy, thằng con Lữ Chấn Bang của lão đấy. Lữ Mạnh mừng thầm, nghĩ : “A! Thằng oắt con đây rồi, ta phải đét vỡ cái mông mi ra mới xong!!!”
-Cha, cha xem nè, con có kiếm rồi nhé!!! Cha cho con đi học võ nhé!!!
Lúc này Lữ Mạnh mới để ý trên tay phải thằng con lão đang cầm một vật, nó chìa vật đó ra trước mặt lão. Lão nheo mắt, nhăn trán, vật này gọi là kiếm thì không phải kiếm, dao cũng không phải dao, nó giống như một thanh sắt cán dẹp ra mất ba phần, một đầu không cán dẹp thì đặt một thanh sắt ngang qua làm cái chuôi kiếm. Đây rõ ràng mà một tác phẩm tệ hại của một tay thợ rèn cực kì tệ hại. Lão cau mày, toan mở miệng chê bai thì một giọng nói vang lên :
-Huynh đừng vội chê bai, một đứa bé mới mười hai tuổi mà làm được thế này là giỏi lắm rồi!
Người vừa lên tiếng là Thường Hùng, thợ rèn duy nhất ở Hiệp Ẩn Thôn, người này nhỏ hơn Lữ Mạnh vài tuổi, dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cái đầu được cạo trọc láng bóng. Hắn bước đến phía sau Chấn Bang, thái độ rất vui vẻ, như vừa kiếm được món hời to lắm, tươi cười nói :
-Huynh xem, con trai huynh thật có tố chất làm thợ rèn a! Mới làm lần đầu mà đã được như vậy là khá lắm đấy! Đệ nghĩ huynh nên cho nó theo đệ học nghề rèn đi, sớm muộn cũng thành một tay thợ danh tiếng đấy! Chỉ cần huynh đồng ý, đệ sẽ thu nhận nó ngay, đảm bảo dạy dỗ nó như con ruột của mình.
Lữ Mạnh biết tay Thường Hùng này rất tiết kiệm lời khen, nay hắn lại hào phóng tuôn ra như vậy, hẳn là con mình cũng có tài không ít, lão đổi giận làm vui, nói :
-Đệ nói vậy làm ta rất mừng a, nhưng thằng bé con ta nó chỉ muốn học võ công để làm kiếm khách, có lẽ không hứng thú với nghề rèn của đệ đâu.
-Không đâu cha ơi, con thích được rèn giống Hùng thúc, thú vị hơn làm thuốc nhiều cha ạ! Cha à, hay là cha vừa cho con học võ vừa cho con học rèn đi!
Chấn Bang vừa khua khua “thanh kiếm” trong tay vừa nói, ra chiều rất thích thú. Nó nói tiếp :
-Cha à, con học rèn là để sau này kiếm tiền, học võ là để đánh nhau với mấy thằng ôn con trên Kiếm…à à, cha đừng nhìn con như vậy, ý con là khi bị bắt nạt thì có thể phòng thân, hay là khi…cướp vào nhà, thì đánh chúng nó.
Thường Hùng nghe vậy thì bật cười ha hả. Lữ Mạnh thì trừng mắt, nghiến răng, lão nghĩ thầm : “Thằng ôn con, khi không lại mong cướp vào nhà à!”. Đoạn lão toan co chân đá cho Chấn Bang một phát, nhưng lão ghìm lại được, nghĩ thầm : “Cho nó học cả hai thứ, hừm, cũng hay đấy! Ta phải bắt nó hứa không sau này không được tham gia bang phái, không được giết người làm bậy.”. Lão vốn cưng chiều con mình, liền tự cho đó là ý hay, bắt nó từ bỏ ước mơ, cũng có chút không đành lòng. Lão nói :
-Cũng tốt, cha đồng ý cho con học cả rèn lẫn võ nhưng với điều kiện:con không được tham gia bang phái, không được ỷ mạnh hiếp yếu, giết hại người vô tội, con có dám hứa với cha không?
Chấn Bang nghe vậy thì mừng lắm, nó vội đưa tay lên trời, miệng nói to :
-Con hứa, con hứa không giết người, không gia nhập bang phái!!!
Hai lão Mạnh, Hùng thấy điệu bộ của nó thì bật cười ha hả, Lữ Mạnh xoa đầu nó, nói :
-Tốt, nhớ lấy lời hứa của con! Giờ về chuẩn bị đi, ngày mai cha đưa lên Kiếm Tiên Thành!
-Ngay ngày mai hả cha?
-Ừ, ngay ngày mai! Xem con kìa, bắt con đợi lâu phút nào chắc con không vui nổi phút đó mất.
-Vâng, con về ngay! Chào Thường Hùng thúc!
Thường Hùng chưa kịp nói gì thì Chấn Bang đã ù té chạy mất, lão cười, lắc đầu nói :
-Đúng là con nít mà. Mà Mạnh huynh này, sáng nay thằng bé chạy qua nhà đệ, bắt đệ phải chỉ cho nó rèn kiếm, chuyện này là thế nào?
Lữ Mạnh thở dài, nói :
-Đêm kia lúc ta với đệ uống ở nhà lão trưởng thôn về, nó cứ bám lấy ta đòi học võ, đang có tí rượu trong người lại gặp nó cứ bám riết, ta tức quá liền quát : “Khi nào con tự kiếm được một thanh kiếm, ta sẽ cho con đi học võ”. Ta nói xong liền thấy hối hận, nhưng cũng lỡ rồi, không cách nào rút lại được.
Thường Hổ cười ha hả, nói :
-Ra thế, nó không có tiền mua kiếm, liền đến bắt đệ chỉ nó rèn kiếm. Mà cũng hay, vừa vặn đệ lại kiếm được một tên đồ đệ vừa ý, mà huynh cho nó học cả 2 thứ, thế thì phân chia thế nào được?
-Gì mà không được! Một tháng học võ 20 ngày, học rèn của đệ 10 ngày!
-Hừm, thế huynh định cho nó học ai nào?
-Long Khiếu Phong…
-Lão ấy sao? Lão ấy lấy học phí đắt lắm mà, những một kim nguyên bảo một tháng đấy!
Lữ Mạnh cười cười, vuốt chòm râu, nói :
-Vậy sao? Giữa ta với lão ấy có một tí quen biết, không chừng Chấn Bang nó lại được dạy miễn phí ấy chứ!
Hiệp Ẩn thôn, 30 năm trước
- Bang nhi, con đâu rồi? Bang nhi, Bang nhi!!!!!!!
Tiếng một người đàn ông vang lên giữa buổi chiều yên tĩnh của Hiệp Ẩn thôn, lão này tuổi ngoại ngũ tuần, người sực nức mùi thơm của thuốc, một đặc điểm dễ nhận dạng của một dược sư. Lão là Lữ Mạnh, dược sư có chút ít danh vọng ở cái thôn này. Nhưng chiều nay lão không đi chữa bệnh nhưng mọi ngày, mà là đi kiếm thằng con “trời đánh” của lão, sáng nay trước khi đi hái thuốc lão đã dặn nó ở nhà học 10 trang đầu của cuốn sách y gia truyền, thế mà chiều về, sách đã nằm ở góc nhà còn người thì chẳng thấy đâu. Thằng con lão nó chỉ mê đao kiếm, ước mơ được làm một kiếm khách, điều đó còn khiến lão phiền lòng hơn việc nó không hứng thú với nghề thuốc gia truyền. Lão chỉ sợ nó học võ rồi, lại dấn thân vào giang hồ, vào con đường bang phái chém chém giết giết, sống mà không biết mình sẽ chết lúc nào…
-Cha!!! Cha!!!
Một tiếng kêu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của lão, Lữ Mạnh quay mặt về phía tiếng kêu, thấy một đứa bé mặt mũi tay chân lấm lem một màu đen, nhưng vẫn không che được gương mặt khôi ngô, ánh mắt sáng lấp lánh có thần – nó đấy, thằng con Lữ Chấn Bang của lão đấy. Lữ Mạnh mừng thầm, nghĩ : “A! Thằng oắt con đây rồi, ta phải đét vỡ cái mông mi ra mới xong!!!”
-Cha, cha xem nè, con có kiếm rồi nhé!!! Cha cho con đi học võ nhé!!!
Lúc này Lữ Mạnh mới để ý trên tay phải thằng con lão đang cầm một vật, nó chìa vật đó ra trước mặt lão. Lão nheo mắt, nhăn trán, vật này gọi là kiếm thì không phải kiếm, dao cũng không phải dao, nó giống như một thanh sắt cán dẹp ra mất ba phần, một đầu không cán dẹp thì đặt một thanh sắt ngang qua làm cái chuôi kiếm. Đây rõ ràng mà một tác phẩm tệ hại của một tay thợ rèn cực kì tệ hại. Lão cau mày, toan mở miệng chê bai thì một giọng nói vang lên :
-Huynh đừng vội chê bai, một đứa bé mới mười hai tuổi mà làm được thế này là giỏi lắm rồi!
Người vừa lên tiếng là Thường Hùng, thợ rèn duy nhất ở Hiệp Ẩn Thôn, người này nhỏ hơn Lữ Mạnh vài tuổi, dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cái đầu được cạo trọc láng bóng. Hắn bước đến phía sau Chấn Bang, thái độ rất vui vẻ, như vừa kiếm được món hời to lắm, tươi cười nói :
-Huynh xem, con trai huynh thật có tố chất làm thợ rèn a! Mới làm lần đầu mà đã được như vậy là khá lắm đấy! Đệ nghĩ huynh nên cho nó theo đệ học nghề rèn đi, sớm muộn cũng thành một tay thợ danh tiếng đấy! Chỉ cần huynh đồng ý, đệ sẽ thu nhận nó ngay, đảm bảo dạy dỗ nó như con ruột của mình.
Lữ Mạnh biết tay Thường Hùng này rất tiết kiệm lời khen, nay hắn lại hào phóng tuôn ra như vậy, hẳn là con mình cũng có tài không ít, lão đổi giận làm vui, nói :
-Đệ nói vậy làm ta rất mừng a, nhưng thằng bé con ta nó chỉ muốn học võ công để làm kiếm khách, có lẽ không hứng thú với nghề rèn của đệ đâu.
-Không đâu cha ơi, con thích được rèn giống Hùng thúc, thú vị hơn làm thuốc nhiều cha ạ! Cha à, hay là cha vừa cho con học võ vừa cho con học rèn đi!
Chấn Bang vừa khua khua “thanh kiếm” trong tay vừa nói, ra chiều rất thích thú. Nó nói tiếp :
-Cha à, con học rèn là để sau này kiếm tiền, học võ là để đánh nhau với mấy thằng ôn con trên Kiếm…à à, cha đừng nhìn con như vậy, ý con là khi bị bắt nạt thì có thể phòng thân, hay là khi…cướp vào nhà, thì đánh chúng nó.
Thường Hùng nghe vậy thì bật cười ha hả. Lữ Mạnh thì trừng mắt, nghiến răng, lão nghĩ thầm : “Thằng ôn con, khi không lại mong cướp vào nhà à!”. Đoạn lão toan co chân đá cho Chấn Bang một phát, nhưng lão ghìm lại được, nghĩ thầm : “Cho nó học cả hai thứ, hừm, cũng hay đấy! Ta phải bắt nó hứa không sau này không được tham gia bang phái, không được giết người làm bậy.”. Lão vốn cưng chiều con mình, liền tự cho đó là ý hay, bắt nó từ bỏ ước mơ, cũng có chút không đành lòng. Lão nói :
-Cũng tốt, cha đồng ý cho con học cả rèn lẫn võ nhưng với điều kiện:con không được tham gia bang phái, không được ỷ mạnh hiếp yếu, giết hại người vô tội, con có dám hứa với cha không?
Chấn Bang nghe vậy thì mừng lắm, nó vội đưa tay lên trời, miệng nói to :
-Con hứa, con hứa không giết người, không gia nhập bang phái!!!
Hai lão Mạnh, Hùng thấy điệu bộ của nó thì bật cười ha hả, Lữ Mạnh xoa đầu nó, nói :
-Tốt, nhớ lấy lời hứa của con! Giờ về chuẩn bị đi, ngày mai cha đưa lên Kiếm Tiên Thành!
-Ngay ngày mai hả cha?
-Ừ, ngay ngày mai! Xem con kìa, bắt con đợi lâu phút nào chắc con không vui nổi phút đó mất.
-Vâng, con về ngay! Chào Thường Hùng thúc!
Thường Hùng chưa kịp nói gì thì Chấn Bang đã ù té chạy mất, lão cười, lắc đầu nói :
-Đúng là con nít mà. Mà Mạnh huynh này, sáng nay thằng bé chạy qua nhà đệ, bắt đệ phải chỉ cho nó rèn kiếm, chuyện này là thế nào?
Lữ Mạnh thở dài, nói :
-Đêm kia lúc ta với đệ uống ở nhà lão trưởng thôn về, nó cứ bám lấy ta đòi học võ, đang có tí rượu trong người lại gặp nó cứ bám riết, ta tức quá liền quát : “Khi nào con tự kiếm được một thanh kiếm, ta sẽ cho con đi học võ”. Ta nói xong liền thấy hối hận, nhưng cũng lỡ rồi, không cách nào rút lại được.
Thường Hổ cười ha hả, nói :
-Ra thế, nó không có tiền mua kiếm, liền đến bắt đệ chỉ nó rèn kiếm. Mà cũng hay, vừa vặn đệ lại kiếm được một tên đồ đệ vừa ý, mà huynh cho nó học cả 2 thứ, thế thì phân chia thế nào được?
-Gì mà không được! Một tháng học võ 20 ngày, học rèn của đệ 10 ngày!
-Hừm, thế huynh định cho nó học ai nào?
-Long Khiếu Phong…
-Lão ấy sao? Lão ấy lấy học phí đắt lắm mà, những một kim nguyên bảo một tháng đấy!
Lữ Mạnh cười cười, vuốt chòm râu, nói :
-Vậy sao? Giữa ta với lão ấy có một tí quen biết, không chừng Chấn Bang nó lại được dạy miễn phí ấy chứ!
*******
-Tiên sinh không cần phải nói gì cả, đêm đó nếu không có ngài, tại hạ đã chết ở ngoài Hiệp Ẩn thôn rồi. Ơn đức này không thể nói bằng lời. Cứ để quý công tử ở đây, tại hạ sẽ chăm lo cho công tử đến khi thành tài. À, Tất nhiên là miễn phí! Đây coi như là tấm lòng của tại hạ báo đáp cho đại ơn của tiên sinh!
Long Khiếu Phong nói một hơi không nghỉ, cuối cùng cũng trúng vào nguyện vọng của Lữ Mạnh, lão vuốt râu, nói khẽ :
-Như vậy thì thiệt cho đại sư quá.
-Tiên sinh không cần nghĩ ngợi nhiều. Tiên sinh biết không, thật ra tại hạ chỉ đam mê dạy võ, không để ý đến tiền tài ngoài thân, chỉ là không thu tiền thì lấy gì mà nuôi sống gia đình, nên đành mỗi tháng thu ít bạc vụn để kiếm 3 bữa cơm ấy mà!
Lữ Mạnh trợn mắt, nghĩ : “Bạc vụn? Tên xỏ lá này, mỗi tháng ngươi kiếm vài trăm kim nguyên bảo, bằng ta kiếm cả năm trời đấy!”. Đoạn lão xoay qua, xoa đầu Chấn Bang, nói :
-Phong đại sư là đại sư nổi danh nhất Kiếm Tiên thành, con theo ông ấy ráng học tập cho tốt. Đừng phụ lòng đại sư chiếu cố con đấy!
-Vâng, thưa cha! Con nhớ rồi!
Lữ Mạnh mỉm cười, chắp tay chào Long Khiếu Phong rồi ra về. Khiếu Phong cũng chắp tay từ biệt, đoạn lão nắm tay Chấn Bang dẫn vào nhà.
******
“Bốp, bốp, bốp…”
Chấn Bang giáng từng đòn nặng nề xuống thanh gỗ. Đã 20 ngày kể từ khi nó đến Kiếm Tiên thành học võ, đã 20 ngày từ khi nó được sư phụ truyền cho thuật Hổ Kích, loại thuật cơ bản của một kiếm khách, và cũng đã 20 ngày, nó vẫn chưa thể luyện được cái thuật này. Vứt thanh kiếm xuống đất, nó chán nản nằm xuống. Gió mát từ Kiếm Tiên hồ thổi lên cũng không làm nó thấy dễ chịu, sư phụ đã nói, loại thuật này kẻ chậm chạp nhất cũng chỉ mất 5 ngày là luyện thành, còn nó…đã 20 ngày rồi, 20 ngày rồi.
-Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?
-Có có, ta ngửi thấy mùi của kẻ vô dụng đấy!
-Đâu nào? Còn thối hơi mùi của kẻ vô dụng đấy chứ! Ha ha ha.
Từng tràng cười khả ố vang kên, Chấn Bang đã quá quen với đám người này, chúng là đám công tử giàu có nhất ở võ đường. Cầm đầu là Võ Nhất, kẻ được đánh giá là có tư chất nhất võ đường, giàu có, ngạo mạn, cha là tướng quân Võ Thường ở Kiếm Tiên thành, dưới một người trên vạn người, Chấn Bang luôn là đối tượng châm chọc của hắn và đồng bọn, đã vài lần Chấn Bang va chạm với chúng, và kết quả luôn là kẻ bị bầm tím. Rút kinh nghiệm đó, nó nằm yên, vờ không quan tâm gì, bọn Võ Nhất thấy vậy thì cười hô hố rồi bỏ đi. Chấn Bang nhắm nghiền mắt, nó cố nghĩ ra cách để luyện thành Hổ Kích. Bỗng nó thấy trước mắt tối lại, như có bóng ai đang phủ trên mặt nó. Nó mở mắt ra, thấy một lão già cao lớn, râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt lão ánh lên sát khí, không giận mà uy, thần khí kinh người,. Lão nhìn Chấn Bang, cười nói :
-Nhóc con, luyện Hổ Kích khó quá hả?
Chấn Bang bật dậy, ngạc nhiên nói :
-Ông là ai? Làm sao ông biết ta không luyện được Hổ Kích?
-Ha ha ha, ta là ai ư? Không quan trọng đâu! Hổ Kích, hừm, loại thuật đơn giản nhất, đứa con nít lên 5 cũng luyện được, thế mà ngươi xem ra gặp rắc rối rồi nhỉ?
-Thì ra ông cũng tới để chế nhạo ta!
-Coi nào, đừng vội, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết bế huyệt mạch không?
Chấn Bang mở to 2 mắt, nó nói :
-Không, tôi chưa nghe nói bao giờ!
Lão già cười ha hả, nói :
-Ta quên mất, đến sư phụ ngươi Khiếu Phong còn không biết huống gì thằng oắt như ngươi, ta nói ngươi biết, đó là một mạch mà cả trăm vạn người mới gặp một. Huyệt này ức chế không cho ngươi vận kình, điều khiển chân khí, khiến ngươi không bao giờ có thể tu luyện võ công. Nhưng nếu ngươi đả thông được mạch này, thì nó sẽ giải phóng toàn bộ năng lực tiềm ẩn trong người ngươi ra. Lúc đó, ha ha, sẽ rất tuyệt vời đấy, ngươi sẽ trở thành một kẻ cực kì khó đánh bại. Nếu không muốn nói sẽ trở thành kẻ mạnh nhất đại lục này và ta cũng nói cho ngươi biết, chính ngươi cũng đang bị bế huyệt mạch này khống chế tiềm năng đấy!
Lão già vuốt vuốt râu, nói :
-Và may mắn cho ngươi, ta có thể giúp ngươi.
-Ông nói vậy, tức là ông biết cách đả thông bế huyệt mạch.
-Đúng vậy! Cả lục địa này, chỉ có vài người biết cách đả thông mạch, và ta là một trong số đó.
Nói đoạn, lão rút từ trong áo ra một miếng da dê, đưa cho Chấn Bang, nói :
-Đây, ta tặng ngươi!
Chấn Bang nhận lấy, nó mở miếng da ra, thấy trên đó ghi đầy chữ. Bỗng nó khự lại, hết nhìn miếng da lại nhìn lão già, nó nói :
-Làm sao tiền bối biết tôi có bế huyệt mạch. Hơn nữa lại tặng tôi vật quý này, cha tôi bảo trên đời này không có gì là miễn phí cả, mọi thứ đều có giá của nó!
-Ha ha ha ha ha…..
Lão già ngửa mặt lên trời cười to, lão xoa đầu Chấn Bang, nói :
-Làm sao ta biết ư? Là nhờ vào đây .– Lão chỉ vào mắt mình – Con mắt ta có khả năng nhìn thấy những thứ mà nhìu người không thể thấy được đấy! Còn ngươi muốn hỏi giá ư? Một ngàn kim nguyên bảo, ngươi có không?
-Ta, ta…
-Ha ha ha, ta đùa thôi. Bỏ đi, 6 năm nữa khi ngươi giành giải quán quân Kiếm Tiên đệ nhất kiếm khách, ta sẽ quay lại tìm ngươi!
Lão nói rồi quay người đi ngay, Chấn Bang toan đuổi theo thì thấy lão như một bóng ma, thoát cái đã biến mất. Nó đứng ngẩn ngơ một lúc rồi đi đến bên Kiếm Tiên hồ, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nó : “Ông ta là ai? Miếng da này là thật hay giả? Ta thật sự có bế huyệt mạch sao?”. Không tìm được câu trả lời, nó chán nản đưa miếng da lên nhìn ngắm. Nó đang phân vân không biết có nên tin lão già kì lạ kia không. Bỗng nó cảm thấy lưng đau nhói, toàn thân không tự chủ được té thẳng ra phía trước. “Ùm” một tiếng lớn, nó đã nằm hẳn dưới Kiếm Tiên hồ, xung quanh toàn là nước lạnh. May thay, nó biết bơi từ khi còn nhỏ, ngay khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nó nghe thấy tràng cười khả ố vang lên trên đầu, kèm theo đó là những tiếng nói :
-Ha ha, xem kìa, con lừa nhúng nước.
-Bậy nào, hắn còn ngu hơn con lừa! Ha ha ha.
Từng câu nói, từng tiếng cười như những nhát búa đóng mạnh vào tim nó. Chấn Bang nắm chặt miếng da, nó đã quyết định.
-Tiên sinh không cần phải nói gì cả, đêm đó nếu không có ngài, tại hạ đã chết ở ngoài Hiệp Ẩn thôn rồi. Ơn đức này không thể nói bằng lời. Cứ để quý công tử ở đây, tại hạ sẽ chăm lo cho công tử đến khi thành tài. À, Tất nhiên là miễn phí! Đây coi như là tấm lòng của tại hạ báo đáp cho đại ơn của tiên sinh!
Long Khiếu Phong nói một hơi không nghỉ, cuối cùng cũng trúng vào nguyện vọng của Lữ Mạnh, lão vuốt râu, nói khẽ :
-Như vậy thì thiệt cho đại sư quá.
-Tiên sinh không cần nghĩ ngợi nhiều. Tiên sinh biết không, thật ra tại hạ chỉ đam mê dạy võ, không để ý đến tiền tài ngoài thân, chỉ là không thu tiền thì lấy gì mà nuôi sống gia đình, nên đành mỗi tháng thu ít bạc vụn để kiếm 3 bữa cơm ấy mà!
Lữ Mạnh trợn mắt, nghĩ : “Bạc vụn? Tên xỏ lá này, mỗi tháng ngươi kiếm vài trăm kim nguyên bảo, bằng ta kiếm cả năm trời đấy!”. Đoạn lão xoay qua, xoa đầu Chấn Bang, nói :
-Phong đại sư là đại sư nổi danh nhất Kiếm Tiên thành, con theo ông ấy ráng học tập cho tốt. Đừng phụ lòng đại sư chiếu cố con đấy!
-Vâng, thưa cha! Con nhớ rồi!
Lữ Mạnh mỉm cười, chắp tay chào Long Khiếu Phong rồi ra về. Khiếu Phong cũng chắp tay từ biệt, đoạn lão nắm tay Chấn Bang dẫn vào nhà.
******
“Bốp, bốp, bốp…”
Chấn Bang giáng từng đòn nặng nề xuống thanh gỗ. Đã 20 ngày kể từ khi nó đến Kiếm Tiên thành học võ, đã 20 ngày từ khi nó được sư phụ truyền cho thuật Hổ Kích, loại thuật cơ bản của một kiếm khách, và cũng đã 20 ngày, nó vẫn chưa thể luyện được cái thuật này. Vứt thanh kiếm xuống đất, nó chán nản nằm xuống. Gió mát từ Kiếm Tiên hồ thổi lên cũng không làm nó thấy dễ chịu, sư phụ đã nói, loại thuật này kẻ chậm chạp nhất cũng chỉ mất 5 ngày là luyện thành, còn nó…đã 20 ngày rồi, 20 ngày rồi.
-Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?
-Có có, ta ngửi thấy mùi của kẻ vô dụng đấy!
-Đâu nào? Còn thối hơi mùi của kẻ vô dụng đấy chứ! Ha ha ha.
Từng tràng cười khả ố vang kên, Chấn Bang đã quá quen với đám người này, chúng là đám công tử giàu có nhất ở võ đường. Cầm đầu là Võ Nhất, kẻ được đánh giá là có tư chất nhất võ đường, giàu có, ngạo mạn, cha là tướng quân Võ Thường ở Kiếm Tiên thành, dưới một người trên vạn người, Chấn Bang luôn là đối tượng châm chọc của hắn và đồng bọn, đã vài lần Chấn Bang va chạm với chúng, và kết quả luôn là kẻ bị bầm tím. Rút kinh nghiệm đó, nó nằm yên, vờ không quan tâm gì, bọn Võ Nhất thấy vậy thì cười hô hố rồi bỏ đi. Chấn Bang nhắm nghiền mắt, nó cố nghĩ ra cách để luyện thành Hổ Kích. Bỗng nó thấy trước mắt tối lại, như có bóng ai đang phủ trên mặt nó. Nó mở mắt ra, thấy một lão già cao lớn, râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt lão ánh lên sát khí, không giận mà uy, thần khí kinh người,. Lão nhìn Chấn Bang, cười nói :
-Nhóc con, luyện Hổ Kích khó quá hả?
Chấn Bang bật dậy, ngạc nhiên nói :
-Ông là ai? Làm sao ông biết ta không luyện được Hổ Kích?
-Ha ha ha, ta là ai ư? Không quan trọng đâu! Hổ Kích, hừm, loại thuật đơn giản nhất, đứa con nít lên 5 cũng luyện được, thế mà ngươi xem ra gặp rắc rối rồi nhỉ?
-Thì ra ông cũng tới để chế nhạo ta!
-Coi nào, đừng vội, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết bế huyệt mạch không?
Chấn Bang mở to 2 mắt, nó nói :
-Không, tôi chưa nghe nói bao giờ!
Lão già cười ha hả, nói :
-Ta quên mất, đến sư phụ ngươi Khiếu Phong còn không biết huống gì thằng oắt như ngươi, ta nói ngươi biết, đó là một mạch mà cả trăm vạn người mới gặp một. Huyệt này ức chế không cho ngươi vận kình, điều khiển chân khí, khiến ngươi không bao giờ có thể tu luyện võ công. Nhưng nếu ngươi đả thông được mạch này, thì nó sẽ giải phóng toàn bộ năng lực tiềm ẩn trong người ngươi ra. Lúc đó, ha ha, sẽ rất tuyệt vời đấy, ngươi sẽ trở thành một kẻ cực kì khó đánh bại. Nếu không muốn nói sẽ trở thành kẻ mạnh nhất đại lục này và ta cũng nói cho ngươi biết, chính ngươi cũng đang bị bế huyệt mạch này khống chế tiềm năng đấy!
Lão già vuốt vuốt râu, nói :
-Và may mắn cho ngươi, ta có thể giúp ngươi.
-Ông nói vậy, tức là ông biết cách đả thông bế huyệt mạch.
-Đúng vậy! Cả lục địa này, chỉ có vài người biết cách đả thông mạch, và ta là một trong số đó.
Nói đoạn, lão rút từ trong áo ra một miếng da dê, đưa cho Chấn Bang, nói :
-Đây, ta tặng ngươi!
Chấn Bang nhận lấy, nó mở miếng da ra, thấy trên đó ghi đầy chữ. Bỗng nó khự lại, hết nhìn miếng da lại nhìn lão già, nó nói :
-Làm sao tiền bối biết tôi có bế huyệt mạch. Hơn nữa lại tặng tôi vật quý này, cha tôi bảo trên đời này không có gì là miễn phí cả, mọi thứ đều có giá của nó!
-Ha ha ha ha ha…..
Lão già ngửa mặt lên trời cười to, lão xoa đầu Chấn Bang, nói :
-Làm sao ta biết ư? Là nhờ vào đây .– Lão chỉ vào mắt mình – Con mắt ta có khả năng nhìn thấy những thứ mà nhìu người không thể thấy được đấy! Còn ngươi muốn hỏi giá ư? Một ngàn kim nguyên bảo, ngươi có không?
-Ta, ta…
-Ha ha ha, ta đùa thôi. Bỏ đi, 6 năm nữa khi ngươi giành giải quán quân Kiếm Tiên đệ nhất kiếm khách, ta sẽ quay lại tìm ngươi!
Lão nói rồi quay người đi ngay, Chấn Bang toan đuổi theo thì thấy lão như một bóng ma, thoát cái đã biến mất. Nó đứng ngẩn ngơ một lúc rồi đi đến bên Kiếm Tiên hồ, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nó : “Ông ta là ai? Miếng da này là thật hay giả? Ta thật sự có bế huyệt mạch sao?”. Không tìm được câu trả lời, nó chán nản đưa miếng da lên nhìn ngắm. Nó đang phân vân không biết có nên tin lão già kì lạ kia không. Bỗng nó cảm thấy lưng đau nhói, toàn thân không tự chủ được té thẳng ra phía trước. “Ùm” một tiếng lớn, nó đã nằm hẳn dưới Kiếm Tiên hồ, xung quanh toàn là nước lạnh. May thay, nó biết bơi từ khi còn nhỏ, ngay khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nó nghe thấy tràng cười khả ố vang lên trên đầu, kèm theo đó là những tiếng nói :
-Ha ha, xem kìa, con lừa nhúng nước.
-Bậy nào, hắn còn ngu hơn con lừa! Ha ha ha.
Từng câu nói, từng tiếng cười như những nhát búa đóng mạnh vào tim nó. Chấn Bang nắm chặt miếng da, nó đã quyết định.
*******
Đấu trường Kiếm Tiên thành, 6 năm sau…
-Xin mọi người cho một tràng pháo tay chào đón hai kiếm khách xuất sắc bước vào trận chung kết Kiếm Tiên đệ nhất Kiếm Khách.
Tiếng Hiền Thất sứ giả đều đều vang lên. Đám đông đứng xem ào ào vỗ tay, háo hức đón chờ trận đấu cuối cùng. Hiền Thất sứ giả gật đầu, xem ra lão rất vừa lòng với không khí này. Trước mặt lão là một võ đài được dựng lên một cách hoành tráng, xung quanh là tầng tầng lớp lớp người đứng xem, ai cũng có vẻ háo hức tột độ.
“Kiếm Tiên đệ nhất Kiếm Khách mười năm mới có một lần, chả trách lần nào cũng náo nhiệt như vậy” - Hiền Thất sứ giả thầm nghĩ – “Ây da, không xong rồi, với cái khí thế này, ta mà không làm việc nhanh thì dòng họ tổ tông ta sẽ được hỏi thăm mất”. Đoạn lão quay người qua phía trưởng lão, người đang ngồi an toạ ở hàng ghế trên cao, có mái che nắng và nô tì bên cạnh, tả hữu ngài là các vị trưởng lão của tứ tộc, còn có trưởng lão Tổ Long, Vạn Lưu thành, còn có các vị tướng quân, phó quan…các vị dù có bận trăm công nghìn việc cũng chẳng thể bỏ lỡ một dịp hấp dẫn như thế này. Trưởng lão Kiếm Tiên thành nhìn Hiền Thất, khẽ gật đầu. Lão sứ giả liền đưa 2 tay lên cao, nói to :
-Giờ là sự xuất hiện của hai kiếm khách đã xuất sắc lọt vào trận chung kết. Đầu tiên, sứ giả tôi xin mời Lữ Chấn Bang của Hiệp Ẩn thôn.
Ở phía đông võ đài, một người ung dung bước lên võ đài, sau lưng là một đám người của Hiệp Ẩn thôn gọi to tên hắn. 6 năm trôi qua, Chấn Bang đã trở thành một thiếu niên cao lớn, mặt mũi khôi ngô, tay chân rắn chắc. Hắn bước đến giữa võ đài rồi dừng lại, miệng hắn thoáng nụ cười, mắt nhìn về phía tây võ đài. Bên hông hắn đeo thanh Phạm Thiên Ma Đao, là vật phẩm Hoàng Kim cấp cao, thanh đao màu đen phát ánh sáng màu vàng nhẹ, im lặng để chủ nhân của nó xoa lên chuôi của mình.
-Tiếp theo, xin mời Võ Nhất của Kiếm Tiên thành.
Hiền Thất sứ giả vừa dứt tiếng, lập tức đấu trường ồn ào hẳn lên, đám đông không ngừng hô to “Võ Nhất, Võ Nhất”, khí thế áp đảo hoàn toàn đám người của Hiệp Ẩn thôn. Ở phía tây võ đài, một thiếu niên ngạo nghễ bước lên, hắn ném cho Chấn Bang một cái nhìn khinh bỉ. Đoạn xoay xung quanh nhìn mọi người gọi to tên mình, vẻ mặt vô cùng đắc chí và ngạo mạn. Trên lưng hắn đeo cặp song phủ Sư Tử Vương – Cương Tâm, là cực phẩm của Hoàng Hôn Thánh Điện, nếu so sánh với thanh đao của Chấn Bang thì quả là một trời một vực. Võ Nhất cho tay vào túi, vốc ra một nắm ngân nguyên bảo ném xuống đám đông, ngay lập tức tạo ra một trường hỗn loạn, mọi người dẫm đạp lên nhau để nhặt tiền. Trên hàng ghế cao, các vị trưởng lão tuy bất bình, nhưng vì nể mặt Võ Thường, cha của Võ Nhất, nên chỉ biết nhìn nhau lắc đầu thở dài.
*******
Ở góc khuất của toà thanh lâu lớn sát bên võ đài, có hai thiếu nữ một đứng một ngồi đang lặng lẽ quan sát đám đông hỗn loạn. Thiếu nữ đang đứng nói khẽ :
-Tiểu thư, tên Võ Nhất đó thật là ngạo mạn, chả trách gì tiểu thư cự tuyệt lời cầu hôn của hắn. Hừm, Tiểu Thuý hi vọng công tử mang đao kia sẽ dành chiến thắng.
Vị tiểu thư nọ không nói gì, chỉ ngẩn ngơ ngồi nhìn xuống võ đài. Một lúc sau, nàng khẽ nói :
-Chàng…nhất định sẽ thắng…nhất định như vậy…
*******
-Này, tên oắt kia, về nhà với mẹ đi, lão gia tha mạng cho ngươi đó!
Đám đông phía dưới cười ồ lên, lúc này sứ giả đã phát hiệu lệnh cho trận đấu bắt đầu. Nhưng Bang, Nhất hai người vẫn chưa ai động thủ. Thấy Chấn Bang trầm ngâm không nói gì, Võ Nhất rút song phủ xuống, quát :
-Trước khi chết, ngươi còn muốn trăn trối gì không?
Chấn Bang cười khẩy:
-Trăn trối? Là ta hay là ngươi?
Võ Nhất tức giận, hắn vận lực, tung người lên chém mạnh song phủ xuống. “Keng” một tiếng lớn, song phủ đã bị đơn đao chặn đứng, Chấn Bang đứng đó, một tay cầm đao, một tay gãi đầu. Điệu bộ ngông cuồng này khiến Võ Nhất nổi điên, hắn vận sức chém liên tiếp, “keng keng” liên tiếp mấy tiếng, phủ chém đến đâu, đao cản tới đó. Phạm Thiên ma đao đối đầu với cực phẩm Sư Tử Vương mà chẳng hề kém thế, lại xem ra có mấy phần uy dũng hơn. Võ Nhất thoáng sửng sốt, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, vận chân khi ra hai tay, một luồng khí tím bao quanh người hắn, một chiêu Lăng Phong xuất ra. Tuyệt kĩ này làm Chấn Bang hơi choáng váng, hắn loạng choạng lùi vài bước, lập tức đã thấy xung quanh mình nóng bỏng cực độ, dưới chân xuất hiện một phong ấn bằng lửa, cùng lúc đó Sư Tử Vương ở trên đầu giáng xuống…Đám đông phái dưới ồ lên, có kẻ kêu to :
-Thiên Hoả Cuồng Long, là Thiên Hoả Cuồng Long!
Trên võ đài xuất hiện ba con hoả long nóng bỏng xoay tròn, hoả khí tới những kẻ đứng gần võ đài cũng có thể cảm nhận được. Trên hàng ghế cao, các vị trưởng lão, tướng quân đồng loạt bật dậy, tròn mắt kinh ngạc, không ngờ một tay trẻ tuổi như Võ Nhất lại luyện được tuyệt kĩ này. Trong màn lửa dày đặc, bỗng nghe một tiếng quát :
-Lý Sương đại pháp - Kiếm Khí Tung Hoành!
-Hự…..
Một tiếng thét đau đớn, từ trong màn lửa nóng, một bóng người văng ra, toàn thân hắn đập mạnh xuống võ đài, song phủ văng khỏi tay. Võ Nhất nhổm dậy, một tay ôm ngực, tay kia chỉ vào màn lửa, ấp ứ vài tiếng “Ngươi, ngươi….”, rồi gục xuống, bất động. Không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ. Màn lửa tan dần rồi lụi tàn, Chấn Bang đứng trên võ đài, quần áo hắn cháy sém, toàn thân có vài vết bỏng vì lửa nóng, nhưng cũng chẳng hề hấn gì. Hắn giơ cao hai tay, dưới ánh mặt trời chiếu vào như một vị hắc thần, khí thế ngút trời. Đám đông liền ào ào vỗ tay hoan hô, gọi to tên hắn. Từ trong đám đông, cha hắn, thợ rèn Thường Hùng, trưởng thôn Hiệp Ẩn…ào ào chạy lên như bay, mọi người ôm chầm lấy hắn, chúc tụng nồng nhiệt…
*******
Trăng đã lên trăng Kiếm Tiên thành, dưới con đường vắng, có một thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu vàng, tay cầm miếng ngọc màu xanh. Nàng có vẻ đang đợi ai đó, hết đi qua lại, thỉnh thoảng lại vung chân đá mấy chiếc lá khô dưới chân, làm phát ra những tiếng xào xạc.
-Nàng đợi ta lâu chưa?
Một âm thanh phát lên làm thiếu nữ giật mình, nàng quay lại, một thiếu niên cao lớn khôi ngô, miệng hắn cười rạng rỡ, mặt và tóc còn ít vết sém, “chiến tích” của trận chiến sáng nay. Nàng hừ một tiếng, bước đến đấm thẳng vào ngực hắn.
-Oái, đau! Sao lại đánh ta?
-Sao lại không đánh? Đánh cho chàng chừa cái tội bắt thiếp chờ đợi đi!
-Thôi mà, mọi người cứ vây lấy ta chúc tụng,mãi không dứt ra được, ta phải lấy cớ đi nhà xí mới trốn ra đây được đấy.
-Á à, đi gặp thiếp mà dám so sánh với đi nhà xí! Này thì, đánh chết chàng đi!
Nói rồi vung tay đánh liền! Chấn Bang cười, nắm lấy hai tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng hắn, nói :
-Cha ta đã thưa chuyện với cha nàng, và người đã đồng ý rồi.
-Chàng, chàng nói thật chứ?
Thiếu nữ mừng rỡ, liền ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn lên môi hắn. Chấn Bang bị nàng làm cho bất ngờ, tuy hai người thân thiết, nhưng thuỷ chung vẫn chưa có chuyện hôn nhau như thế. Thiếu nữ nhìn điệu bô hắn, bỗng nhớ lại hành động của mình mà không kiềm được xấu hổ, hai má đỏ bừng lên. Nàng kéo tay hắn, nhét vội miếng ngọc vào, rồi lí nhí :
-Tặng chàng, kỉ vật mẹ thiếp để lại cho thiếp đấy! Chàng mà để mất nó thì, thì…
-Thì sao nào, nàng sẽ hôn ta nữa ư?
-Hứ, đáng ghét!
Nàng vung chân, đá mạnh vào chân hắn rồi xoay người bỏ chạy. Chạy được một đoạn liền quay đầu lại, thấy Chấn Bang mặt nhăn nhó, một tay ôm lấy chân, một tay cầm miếng ngọc vẫy vẫy nàng. Nàng mắng thầm trong bụng “Hừ, đồ ngốc!”, đoạn vẫy tay với hắn, nở một nụ cười tươi. Dưới ánh trăng sáng, hai mắt nàng trong veo, chiếc mũi thon thon thanh tú, đôi môi nhỏ mỉm cười, bàn tay búp măng mịn màng trắng như ngọc đang vẫy hắn, thân hình yểu điệu, thắt đáy lưng ong khẽ đung đưa. Chấn Bang bị điểm huyệt toàn thân, chân quên cả đau, tay không thể vẩy nổi, cứ đứng như tượng mà ngắm nàng. Thấy điệu bộ đó, thiếu nữ che miệng cười, quay đầu chạy lẫn vào màn đêm.
Nàng là Như Hoa, con gái của trưởng lão Kiếm Tiên thành. Hắn gặp nàng cách đây 3 năm, lần đó hắn đã cứu nàng khỏi một vụ cướp ở Bằng Trình khách sạn. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, tình cảm chớm nở giữa hai người ở lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng nàng xuất thân cao quý, còn hắn chỉ là con một dược sư nghèo ở một thôn nhỏ. Giai cấp xã hội không cản được họ đến bên nhau, nhưng khiến họ không thể đầu bạc răng long. Vì thế, Kiếm Tiên đệ nhất kiếm khách chính là chiếc cầu nối đưa họ đến với nhau. Chấn Bang đã trở thành đệ nhất kiếm khách, tất nhiên thân phận đã thay đổi. Hắn có thể tự tin nhờ cha đến nhà trưởng lão mà cầu thân, và ngài đã chấp thuận. Bây giờ, hắn đã có nhiều thứ mà hắn từng mơ ước : danh vọng, tình yêu…nhưng, hắn cảm thấy mình vẫn thiếu cái gì đó, một thứ gì mà hắn vẫn chưa thể gọi tên…
-Hanh phúc quá nhỉ tiểu tử?
Một giọng nói vang lên cắt đứng dòng suy nghĩ của hắn, Chấn Bang mừng rỡ khôn nguôi, hắn cho tay vào áo rút ra một miếng da, quay đầu về phía người vừa nói, quỳ xuống dập đầu, chắp tay nói :
-Chấn Bang bái kiến ân công!
-Ây da, bỏ đi bỏ đi! Đứng dậy đi!
Người kia vẩy vẩy tay, lão chính là người đã tặng Chấn Bang miếng da ghi cách đả thông bế huyệt mạch. 6 năm trôi qua, lão đã trở nên già yếu hơn, duy có đôi mắt vẫn sáng ngời và khiến người khác khiếp sợ. Lão bước tới đỡ Chấn Bang dậy, nói :
-Tốt, tốt, quả nhiên ta không chọn nhầm người!
-Ân công…
-Ấy! Đừng gọi ta như vậy! 6 năm trước ngươi có hỏi ta là ai nhưng ta chưa trả lời ngươi, vì chưa phải lúc. Bây giờ đã đến lúc rồi! Thế nào, ngươi có muốn biết chút chuyện về ta không?
-Tất nhiên thưa ân công, 6 năm nay Chấn Bang luôn không ngừng thắc mắc về người, nếu không có người, Chấn Bang đã không có ngày hôm nay!
Lão giả gật gật đầu, cười nói :
-Tên ta là Già Thiên, ngoại hiệu là Long Thần, ta là bang chủ của Hoả Long bang.
-Ra người là…
-Ấy, đừng ngắt lời ta. Tiểu tử, ta nói luôn cho ngươi biết, Hoả Long bang của ta có tầm ảnh hưởng kéo dài từ Tuyết Phi thôn tới tận Dạ Lang thôn, có thể nói là uy danh lớn nhất đại lục. Nhưng ngươi biết không, Hoả Long của ta vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẫn chưa phải là thiên hạ vô địch, vì sao ư? Vì con thiếu một người, một chiến binh mạnh mẽ, một kẻ ngông cuồng, một kẻ tham vọng, và may thay, 6 năm trước ta đã tìm thấy người đó!
Chấn Bang nghe mà toàn thân chấn động, hắn nhìn sâu vào mắt Long Thần, nói :
-Ý…ý ân công là ta?
-Phải, không phải ngươi thì còn là ai nữa? 6 năm trước khi gặp ngươi lần đầu ở Hiệp Ẩn thôn, ta đã thấy bá nghiệp của ta có thể hoàn thành. Chỉ cần có ngươi, Hoả Long vài mươi năm nữa, sẽ trở thành thiên hạ vô địch!
-Ân công đã gặp ta ở Hiệp Ẩn thôn sao?
-Phải, lần đầu ta thấy ngươi, chính xác là ở Hiệp Ẩn thôn, và cũng chính lần đó, ta đã nghe thấy lời thề của ngươi với lão Lữ Mạnh, nhưng ta vẫn muốn ngươi gia nhập Hoả Long của ta.
-Ân công, chuyện này…cha ta…
Long Thần Già Thiên phẩy tay, nói :
-Hầy! Nam nhi làm đại sự, không ngại chuyện nhỏ nhặt. Ngươi đã hứa với cha ngươi, nhưng lúc đó ngươi chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ đã khác rồi, ngươi đã có sức mạnh, sức mạnh càng lớn, tham vọng của ngươi càng lớn theo. Ngươi thử nghĩ đi, tám năm, mười năm nữa, ngươi trở về nhà, tiền tài, danh vọng đều ở tột đỉnh thiên hạ, cha ngươi còn có thể trách cứ ngươi sao? Hay ông ta sẽ vui mừng khôn xiết? Ta nói cho ngươi hay, địa vị của ngươi bây giờ đã khác trước, trở thành kiếm khách mạnh nhất Kiếm Tiên, ngươi nghĩ các bang phái khác sẽ bỏ qua ngươi sao? Họ sẽ chiêu dụ ngươi, nếu thuận chúng thì tốt, nếu từ chối chúng, chúng sẽ tìm mọi cách hạ sát ngươi! Vì sao ư? Vì không dùng được ngươi thì thà giết chết đi, còn hơn là để lọt vào tay kẻ khác!
Chấn Bang trầm ngâm, hắn đang suy nghĩ rất nhiều. Ân công đã nói đúng tâm tư của hắn, hắn bây giờ rất mạnh mẽ, và hắn muốn một vị trí tương xứng với sức mạnh đó. Cha hắn sẽ không trách hắn khi hắn công thành danh toại trở về. Nhưng, còn nàng…
-Nam tử hán đại trượng phu trên đời, chuyện nhi nữ thường tình nên bỏ qua đi. Ta xưa nay không cầu người, cũng không ép người, huống chi là ngươi, người mà ta rất thích thú. Nếu muốn theo ta, đêm mai vào giờ này, đến cổng nam thành gặp ta. À còn chuyện này…
Long thần vừa nói, vừa rút ra một thứ được cuốn bằng vải đen, đưa cho Chấn Bang, nói :
-Nó đã theo ta hơn 30 năm rồi, giờ ta cũng chẳng thể sử dụng nổi nó, nên ta tặng nó lại cho ngươi.
Chấn Bang đón lấy, mở lớp vải, dần hiện ra một cặp song đao màu bạc, trên thân đao có khắc 4 dòng chữ :
Đấu trường Kiếm Tiên thành, 6 năm sau…
-Xin mọi người cho một tràng pháo tay chào đón hai kiếm khách xuất sắc bước vào trận chung kết Kiếm Tiên đệ nhất Kiếm Khách.
Tiếng Hiền Thất sứ giả đều đều vang lên. Đám đông đứng xem ào ào vỗ tay, háo hức đón chờ trận đấu cuối cùng. Hiền Thất sứ giả gật đầu, xem ra lão rất vừa lòng với không khí này. Trước mặt lão là một võ đài được dựng lên một cách hoành tráng, xung quanh là tầng tầng lớp lớp người đứng xem, ai cũng có vẻ háo hức tột độ.
“Kiếm Tiên đệ nhất Kiếm Khách mười năm mới có một lần, chả trách lần nào cũng náo nhiệt như vậy” - Hiền Thất sứ giả thầm nghĩ – “Ây da, không xong rồi, với cái khí thế này, ta mà không làm việc nhanh thì dòng họ tổ tông ta sẽ được hỏi thăm mất”. Đoạn lão quay người qua phía trưởng lão, người đang ngồi an toạ ở hàng ghế trên cao, có mái che nắng và nô tì bên cạnh, tả hữu ngài là các vị trưởng lão của tứ tộc, còn có trưởng lão Tổ Long, Vạn Lưu thành, còn có các vị tướng quân, phó quan…các vị dù có bận trăm công nghìn việc cũng chẳng thể bỏ lỡ một dịp hấp dẫn như thế này. Trưởng lão Kiếm Tiên thành nhìn Hiền Thất, khẽ gật đầu. Lão sứ giả liền đưa 2 tay lên cao, nói to :
-Giờ là sự xuất hiện của hai kiếm khách đã xuất sắc lọt vào trận chung kết. Đầu tiên, sứ giả tôi xin mời Lữ Chấn Bang của Hiệp Ẩn thôn.
Ở phía đông võ đài, một người ung dung bước lên võ đài, sau lưng là một đám người của Hiệp Ẩn thôn gọi to tên hắn. 6 năm trôi qua, Chấn Bang đã trở thành một thiếu niên cao lớn, mặt mũi khôi ngô, tay chân rắn chắc. Hắn bước đến giữa võ đài rồi dừng lại, miệng hắn thoáng nụ cười, mắt nhìn về phía tây võ đài. Bên hông hắn đeo thanh Phạm Thiên Ma Đao, là vật phẩm Hoàng Kim cấp cao, thanh đao màu đen phát ánh sáng màu vàng nhẹ, im lặng để chủ nhân của nó xoa lên chuôi của mình.
-Tiếp theo, xin mời Võ Nhất của Kiếm Tiên thành.
Hiền Thất sứ giả vừa dứt tiếng, lập tức đấu trường ồn ào hẳn lên, đám đông không ngừng hô to “Võ Nhất, Võ Nhất”, khí thế áp đảo hoàn toàn đám người của Hiệp Ẩn thôn. Ở phía tây võ đài, một thiếu niên ngạo nghễ bước lên, hắn ném cho Chấn Bang một cái nhìn khinh bỉ. Đoạn xoay xung quanh nhìn mọi người gọi to tên mình, vẻ mặt vô cùng đắc chí và ngạo mạn. Trên lưng hắn đeo cặp song phủ Sư Tử Vương – Cương Tâm, là cực phẩm của Hoàng Hôn Thánh Điện, nếu so sánh với thanh đao của Chấn Bang thì quả là một trời một vực. Võ Nhất cho tay vào túi, vốc ra một nắm ngân nguyên bảo ném xuống đám đông, ngay lập tức tạo ra một trường hỗn loạn, mọi người dẫm đạp lên nhau để nhặt tiền. Trên hàng ghế cao, các vị trưởng lão tuy bất bình, nhưng vì nể mặt Võ Thường, cha của Võ Nhất, nên chỉ biết nhìn nhau lắc đầu thở dài.
*******
Ở góc khuất của toà thanh lâu lớn sát bên võ đài, có hai thiếu nữ một đứng một ngồi đang lặng lẽ quan sát đám đông hỗn loạn. Thiếu nữ đang đứng nói khẽ :
-Tiểu thư, tên Võ Nhất đó thật là ngạo mạn, chả trách gì tiểu thư cự tuyệt lời cầu hôn của hắn. Hừm, Tiểu Thuý hi vọng công tử mang đao kia sẽ dành chiến thắng.
Vị tiểu thư nọ không nói gì, chỉ ngẩn ngơ ngồi nhìn xuống võ đài. Một lúc sau, nàng khẽ nói :
-Chàng…nhất định sẽ thắng…nhất định như vậy…
*******
-Này, tên oắt kia, về nhà với mẹ đi, lão gia tha mạng cho ngươi đó!
Đám đông phía dưới cười ồ lên, lúc này sứ giả đã phát hiệu lệnh cho trận đấu bắt đầu. Nhưng Bang, Nhất hai người vẫn chưa ai động thủ. Thấy Chấn Bang trầm ngâm không nói gì, Võ Nhất rút song phủ xuống, quát :
-Trước khi chết, ngươi còn muốn trăn trối gì không?
Chấn Bang cười khẩy:
-Trăn trối? Là ta hay là ngươi?
Võ Nhất tức giận, hắn vận lực, tung người lên chém mạnh song phủ xuống. “Keng” một tiếng lớn, song phủ đã bị đơn đao chặn đứng, Chấn Bang đứng đó, một tay cầm đao, một tay gãi đầu. Điệu bộ ngông cuồng này khiến Võ Nhất nổi điên, hắn vận sức chém liên tiếp, “keng keng” liên tiếp mấy tiếng, phủ chém đến đâu, đao cản tới đó. Phạm Thiên ma đao đối đầu với cực phẩm Sư Tử Vương mà chẳng hề kém thế, lại xem ra có mấy phần uy dũng hơn. Võ Nhất thoáng sửng sốt, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, vận chân khi ra hai tay, một luồng khí tím bao quanh người hắn, một chiêu Lăng Phong xuất ra. Tuyệt kĩ này làm Chấn Bang hơi choáng váng, hắn loạng choạng lùi vài bước, lập tức đã thấy xung quanh mình nóng bỏng cực độ, dưới chân xuất hiện một phong ấn bằng lửa, cùng lúc đó Sư Tử Vương ở trên đầu giáng xuống…Đám đông phái dưới ồ lên, có kẻ kêu to :
-Thiên Hoả Cuồng Long, là Thiên Hoả Cuồng Long!
Trên võ đài xuất hiện ba con hoả long nóng bỏng xoay tròn, hoả khí tới những kẻ đứng gần võ đài cũng có thể cảm nhận được. Trên hàng ghế cao, các vị trưởng lão, tướng quân đồng loạt bật dậy, tròn mắt kinh ngạc, không ngờ một tay trẻ tuổi như Võ Nhất lại luyện được tuyệt kĩ này. Trong màn lửa dày đặc, bỗng nghe một tiếng quát :
-Lý Sương đại pháp - Kiếm Khí Tung Hoành!
-Hự…..
Một tiếng thét đau đớn, từ trong màn lửa nóng, một bóng người văng ra, toàn thân hắn đập mạnh xuống võ đài, song phủ văng khỏi tay. Võ Nhất nhổm dậy, một tay ôm ngực, tay kia chỉ vào màn lửa, ấp ứ vài tiếng “Ngươi, ngươi….”, rồi gục xuống, bất động. Không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ. Màn lửa tan dần rồi lụi tàn, Chấn Bang đứng trên võ đài, quần áo hắn cháy sém, toàn thân có vài vết bỏng vì lửa nóng, nhưng cũng chẳng hề hấn gì. Hắn giơ cao hai tay, dưới ánh mặt trời chiếu vào như một vị hắc thần, khí thế ngút trời. Đám đông liền ào ào vỗ tay hoan hô, gọi to tên hắn. Từ trong đám đông, cha hắn, thợ rèn Thường Hùng, trưởng thôn Hiệp Ẩn…ào ào chạy lên như bay, mọi người ôm chầm lấy hắn, chúc tụng nồng nhiệt…
*******
Trăng đã lên trăng Kiếm Tiên thành, dưới con đường vắng, có một thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu vàng, tay cầm miếng ngọc màu xanh. Nàng có vẻ đang đợi ai đó, hết đi qua lại, thỉnh thoảng lại vung chân đá mấy chiếc lá khô dưới chân, làm phát ra những tiếng xào xạc.
-Nàng đợi ta lâu chưa?
Một âm thanh phát lên làm thiếu nữ giật mình, nàng quay lại, một thiếu niên cao lớn khôi ngô, miệng hắn cười rạng rỡ, mặt và tóc còn ít vết sém, “chiến tích” của trận chiến sáng nay. Nàng hừ một tiếng, bước đến đấm thẳng vào ngực hắn.
-Oái, đau! Sao lại đánh ta?
-Sao lại không đánh? Đánh cho chàng chừa cái tội bắt thiếp chờ đợi đi!
-Thôi mà, mọi người cứ vây lấy ta chúc tụng,mãi không dứt ra được, ta phải lấy cớ đi nhà xí mới trốn ra đây được đấy.
-Á à, đi gặp thiếp mà dám so sánh với đi nhà xí! Này thì, đánh chết chàng đi!
Nói rồi vung tay đánh liền! Chấn Bang cười, nắm lấy hai tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng hắn, nói :
-Cha ta đã thưa chuyện với cha nàng, và người đã đồng ý rồi.
-Chàng, chàng nói thật chứ?
Thiếu nữ mừng rỡ, liền ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn lên môi hắn. Chấn Bang bị nàng làm cho bất ngờ, tuy hai người thân thiết, nhưng thuỷ chung vẫn chưa có chuyện hôn nhau như thế. Thiếu nữ nhìn điệu bô hắn, bỗng nhớ lại hành động của mình mà không kiềm được xấu hổ, hai má đỏ bừng lên. Nàng kéo tay hắn, nhét vội miếng ngọc vào, rồi lí nhí :
-Tặng chàng, kỉ vật mẹ thiếp để lại cho thiếp đấy! Chàng mà để mất nó thì, thì…
-Thì sao nào, nàng sẽ hôn ta nữa ư?
-Hứ, đáng ghét!
Nàng vung chân, đá mạnh vào chân hắn rồi xoay người bỏ chạy. Chạy được một đoạn liền quay đầu lại, thấy Chấn Bang mặt nhăn nhó, một tay ôm lấy chân, một tay cầm miếng ngọc vẫy vẫy nàng. Nàng mắng thầm trong bụng “Hừ, đồ ngốc!”, đoạn vẫy tay với hắn, nở một nụ cười tươi. Dưới ánh trăng sáng, hai mắt nàng trong veo, chiếc mũi thon thon thanh tú, đôi môi nhỏ mỉm cười, bàn tay búp măng mịn màng trắng như ngọc đang vẫy hắn, thân hình yểu điệu, thắt đáy lưng ong khẽ đung đưa. Chấn Bang bị điểm huyệt toàn thân, chân quên cả đau, tay không thể vẩy nổi, cứ đứng như tượng mà ngắm nàng. Thấy điệu bộ đó, thiếu nữ che miệng cười, quay đầu chạy lẫn vào màn đêm.
Nàng là Như Hoa, con gái của trưởng lão Kiếm Tiên thành. Hắn gặp nàng cách đây 3 năm, lần đó hắn đã cứu nàng khỏi một vụ cướp ở Bằng Trình khách sạn. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, tình cảm chớm nở giữa hai người ở lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng nàng xuất thân cao quý, còn hắn chỉ là con một dược sư nghèo ở một thôn nhỏ. Giai cấp xã hội không cản được họ đến bên nhau, nhưng khiến họ không thể đầu bạc răng long. Vì thế, Kiếm Tiên đệ nhất kiếm khách chính là chiếc cầu nối đưa họ đến với nhau. Chấn Bang đã trở thành đệ nhất kiếm khách, tất nhiên thân phận đã thay đổi. Hắn có thể tự tin nhờ cha đến nhà trưởng lão mà cầu thân, và ngài đã chấp thuận. Bây giờ, hắn đã có nhiều thứ mà hắn từng mơ ước : danh vọng, tình yêu…nhưng, hắn cảm thấy mình vẫn thiếu cái gì đó, một thứ gì mà hắn vẫn chưa thể gọi tên…
-Hanh phúc quá nhỉ tiểu tử?
Một giọng nói vang lên cắt đứng dòng suy nghĩ của hắn, Chấn Bang mừng rỡ khôn nguôi, hắn cho tay vào áo rút ra một miếng da, quay đầu về phía người vừa nói, quỳ xuống dập đầu, chắp tay nói :
-Chấn Bang bái kiến ân công!
-Ây da, bỏ đi bỏ đi! Đứng dậy đi!
Người kia vẩy vẩy tay, lão chính là người đã tặng Chấn Bang miếng da ghi cách đả thông bế huyệt mạch. 6 năm trôi qua, lão đã trở nên già yếu hơn, duy có đôi mắt vẫn sáng ngời và khiến người khác khiếp sợ. Lão bước tới đỡ Chấn Bang dậy, nói :
-Tốt, tốt, quả nhiên ta không chọn nhầm người!
-Ân công…
-Ấy! Đừng gọi ta như vậy! 6 năm trước ngươi có hỏi ta là ai nhưng ta chưa trả lời ngươi, vì chưa phải lúc. Bây giờ đã đến lúc rồi! Thế nào, ngươi có muốn biết chút chuyện về ta không?
-Tất nhiên thưa ân công, 6 năm nay Chấn Bang luôn không ngừng thắc mắc về người, nếu không có người, Chấn Bang đã không có ngày hôm nay!
Lão giả gật gật đầu, cười nói :
-Tên ta là Già Thiên, ngoại hiệu là Long Thần, ta là bang chủ của Hoả Long bang.
-Ra người là…
-Ấy, đừng ngắt lời ta. Tiểu tử, ta nói luôn cho ngươi biết, Hoả Long bang của ta có tầm ảnh hưởng kéo dài từ Tuyết Phi thôn tới tận Dạ Lang thôn, có thể nói là uy danh lớn nhất đại lục. Nhưng ngươi biết không, Hoả Long của ta vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẫn chưa phải là thiên hạ vô địch, vì sao ư? Vì con thiếu một người, một chiến binh mạnh mẽ, một kẻ ngông cuồng, một kẻ tham vọng, và may thay, 6 năm trước ta đã tìm thấy người đó!
Chấn Bang nghe mà toàn thân chấn động, hắn nhìn sâu vào mắt Long Thần, nói :
-Ý…ý ân công là ta?
-Phải, không phải ngươi thì còn là ai nữa? 6 năm trước khi gặp ngươi lần đầu ở Hiệp Ẩn thôn, ta đã thấy bá nghiệp của ta có thể hoàn thành. Chỉ cần có ngươi, Hoả Long vài mươi năm nữa, sẽ trở thành thiên hạ vô địch!
-Ân công đã gặp ta ở Hiệp Ẩn thôn sao?
-Phải, lần đầu ta thấy ngươi, chính xác là ở Hiệp Ẩn thôn, và cũng chính lần đó, ta đã nghe thấy lời thề của ngươi với lão Lữ Mạnh, nhưng ta vẫn muốn ngươi gia nhập Hoả Long của ta.
-Ân công, chuyện này…cha ta…
Long Thần Già Thiên phẩy tay, nói :
-Hầy! Nam nhi làm đại sự, không ngại chuyện nhỏ nhặt. Ngươi đã hứa với cha ngươi, nhưng lúc đó ngươi chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ đã khác rồi, ngươi đã có sức mạnh, sức mạnh càng lớn, tham vọng của ngươi càng lớn theo. Ngươi thử nghĩ đi, tám năm, mười năm nữa, ngươi trở về nhà, tiền tài, danh vọng đều ở tột đỉnh thiên hạ, cha ngươi còn có thể trách cứ ngươi sao? Hay ông ta sẽ vui mừng khôn xiết? Ta nói cho ngươi hay, địa vị của ngươi bây giờ đã khác trước, trở thành kiếm khách mạnh nhất Kiếm Tiên, ngươi nghĩ các bang phái khác sẽ bỏ qua ngươi sao? Họ sẽ chiêu dụ ngươi, nếu thuận chúng thì tốt, nếu từ chối chúng, chúng sẽ tìm mọi cách hạ sát ngươi! Vì sao ư? Vì không dùng được ngươi thì thà giết chết đi, còn hơn là để lọt vào tay kẻ khác!
Chấn Bang trầm ngâm, hắn đang suy nghĩ rất nhiều. Ân công đã nói đúng tâm tư của hắn, hắn bây giờ rất mạnh mẽ, và hắn muốn một vị trí tương xứng với sức mạnh đó. Cha hắn sẽ không trách hắn khi hắn công thành danh toại trở về. Nhưng, còn nàng…
-Nam tử hán đại trượng phu trên đời, chuyện nhi nữ thường tình nên bỏ qua đi. Ta xưa nay không cầu người, cũng không ép người, huống chi là ngươi, người mà ta rất thích thú. Nếu muốn theo ta, đêm mai vào giờ này, đến cổng nam thành gặp ta. À còn chuyện này…
Long thần vừa nói, vừa rút ra một thứ được cuốn bằng vải đen, đưa cho Chấn Bang, nói :
-Nó đã theo ta hơn 30 năm rồi, giờ ta cũng chẳng thể sử dụng nổi nó, nên ta tặng nó lại cho ngươi.
Chấn Bang đón lấy, mở lớp vải, dần hiện ra một cặp song đao màu bạc, trên thân đao có khắc 4 dòng chữ :
“Thái Bạch phóng thanh ca
Ru tư hốt tương nhân
Dư diệc quy hưu giả
Y quân lão thử nhân”
Ru tư hốt tương nhân
Dư diệc quy hưu giả
Y quân lão thử nhân”
“Thái Bạch Phong Thanh Ca, là song đao trong truyền thuyết đây mà.” – Chấn
Bang nghĩ thầm, toan hỏi Long Thần thì lão đã như một làn gió biến mất trong
đêm…
*******
Lữ Mạnh ngủ say như chết, tiếng ngáy của lão vang vọng trong đêm. Một bóng người lặng lẽ đứng bên, lẩm bẩm:
-Cha, con xin lỗi!
Bóng người đặt một bức thư xuống bàn, rồi vụt đi. Chấn Bang nhắm thẳng đến nhà trưởng lão Kiếm Tiên, hắn nhẹ nhàng phi thân lên một chiếc cửa sổ, mở chốt cửa rồi luồn vào phòng. Hắn ngẩn ngơ đứng ngắm một gương mặt xinh đẹp như thần tiên đang ngủ say. Khẽ thở dài, hắn đặt một miếng ngọc màu xanh và một bức thư xuống, rồi lặng lẽ rời khỏi phong. Kiếm Tiên thành đêm nay không có trăng, nhưng có một bóng người lặng lẽ lướt đi trên phố, nhắm thẳng hướng cửa nam thành mà tiến, không hề chùn chân, không hề ngoái đầu.
“Cha, Như Hoa, nhất định ta sẽ sớm trở về!”
*******
“Trở về, phải rồi, ta phải trở về, ta muốn trở về, ta không thể chết ở đây!”
Vận chút lực tàn, hắn mò tay vào ngực, thứ đó nhất định phải còn ở đây, Thanh Tịch Lộ, dược hoàn cứu mạng ta, nhất định nó phải còn ở đây. 24 năm rồi, hắn chưa một lần trở về nhà. Hắn đã mệt mỏi rồi, hắn muốn về nhà, hắn muốn gặp lại cha, thợ rèn Thường Hổ, sư phụ Long Khiếu Phong…hắn, muốn gặp lại nàng.
Vài ngày sau, ở Hiệp Ẩn thôn…
Một người lặng lẽ đứng trước một ngôi nhà cũ kĩ và rách nát, nơi này trước đây từ sực nức mùi thuốc, từng tấp nập các con bệnh ra vào…và từng là nơi hắn ra vào mỗi ngày. Giờ đây, tất cả đã biến mất, chỉ còn cột nhà xiêu vẹo, vách tường đổ nát, còn đâu những bóng người xưa, còn đâu mùi thuốc thơm ngày nào…Chấn Bang lặng lẽ thở dài, buổi xế chiều ở đây thật lặng lẽ và yên bình, cái cảm giác này, từ lâu đã không còn trong hắn.
-Vị huynh đệ này, làm gì ở đây vậy?
Chấn Bang quay lại, người vừa nói là một thiếu niên trẻ tuổi, quần áo xốc xếch, trên vai còn vác một thanh cuốc, có lẽ vừa mới đi làm đồng về. Người này nhìn gương mặt râu ria bị tóc che mất nửa mắt của hắn, hỏi tiếp :
-Huynh đệ này, ngươi tìm dược sư Lữ Mạnh à? Ngươi quen biết ông ta sao?
-Phải, ta muốn tìm ông ấy! Ta là người quen cũ của ông ấy! Hiện giờ ông ấy sống ở đâu vậy?
Người nông phu kia kinh ngạc, nói :
-Ồ, huynh không biết gì sao? Lão Lữ cách đây 8 năm đã mắc bạo bệnh mà qua đời rồi.
*******
Ánh chiều tà chiếu nhuộm đỏ một vùng trời rộng lớn, xen kẽ vài tia nắng cuối ngày chiếu lên người Chấn Bang. Hắn đứng một mình lặng lẽ, cảnh vật xung quanh hắn thật buồn thảm, những tán lá trên cây rủ xuống, những bông hoa héo khô tàn lụi, đâu đó còn vang lên tiếng chim kêu thê lương. Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, nhưng cặp mắt hắn nhoè đi, hắn vận toàn lực cố đứng thẳng. Nhưng bỗng, sức cùng, lực kiệt, hai gối hắn khuỵu xuống. Trên gương mặt bỗng có 2 giọt nước nhè nhẹ lăn xuống má, chảy vào miệng, mặn đắng. Hắn gục đầu xuống, khóc nức lên như một đứa trẻ. Trước mặt Chấn Bang là một ngôi mộ, tấm bia nhỏ trước mộ đã bám đầy rêu xanh, tên người được khắc ghi trên đó đã mờ phai theo tháng năm, nghiêng nghiêng sáu chữ :
Lữ Mạnh ngủ say như chết, tiếng ngáy của lão vang vọng trong đêm. Một bóng người lặng lẽ đứng bên, lẩm bẩm:
-Cha, con xin lỗi!
Bóng người đặt một bức thư xuống bàn, rồi vụt đi. Chấn Bang nhắm thẳng đến nhà trưởng lão Kiếm Tiên, hắn nhẹ nhàng phi thân lên một chiếc cửa sổ, mở chốt cửa rồi luồn vào phòng. Hắn ngẩn ngơ đứng ngắm một gương mặt xinh đẹp như thần tiên đang ngủ say. Khẽ thở dài, hắn đặt một miếng ngọc màu xanh và một bức thư xuống, rồi lặng lẽ rời khỏi phong. Kiếm Tiên thành đêm nay không có trăng, nhưng có một bóng người lặng lẽ lướt đi trên phố, nhắm thẳng hướng cửa nam thành mà tiến, không hề chùn chân, không hề ngoái đầu.
“Cha, Như Hoa, nhất định ta sẽ sớm trở về!”
*******
“Trở về, phải rồi, ta phải trở về, ta muốn trở về, ta không thể chết ở đây!”
Vận chút lực tàn, hắn mò tay vào ngực, thứ đó nhất định phải còn ở đây, Thanh Tịch Lộ, dược hoàn cứu mạng ta, nhất định nó phải còn ở đây. 24 năm rồi, hắn chưa một lần trở về nhà. Hắn đã mệt mỏi rồi, hắn muốn về nhà, hắn muốn gặp lại cha, thợ rèn Thường Hổ, sư phụ Long Khiếu Phong…hắn, muốn gặp lại nàng.
Vài ngày sau, ở Hiệp Ẩn thôn…
Một người lặng lẽ đứng trước một ngôi nhà cũ kĩ và rách nát, nơi này trước đây từ sực nức mùi thuốc, từng tấp nập các con bệnh ra vào…và từng là nơi hắn ra vào mỗi ngày. Giờ đây, tất cả đã biến mất, chỉ còn cột nhà xiêu vẹo, vách tường đổ nát, còn đâu những bóng người xưa, còn đâu mùi thuốc thơm ngày nào…Chấn Bang lặng lẽ thở dài, buổi xế chiều ở đây thật lặng lẽ và yên bình, cái cảm giác này, từ lâu đã không còn trong hắn.
-Vị huynh đệ này, làm gì ở đây vậy?
Chấn Bang quay lại, người vừa nói là một thiếu niên trẻ tuổi, quần áo xốc xếch, trên vai còn vác một thanh cuốc, có lẽ vừa mới đi làm đồng về. Người này nhìn gương mặt râu ria bị tóc che mất nửa mắt của hắn, hỏi tiếp :
-Huynh đệ này, ngươi tìm dược sư Lữ Mạnh à? Ngươi quen biết ông ta sao?
-Phải, ta muốn tìm ông ấy! Ta là người quen cũ của ông ấy! Hiện giờ ông ấy sống ở đâu vậy?
Người nông phu kia kinh ngạc, nói :
-Ồ, huynh không biết gì sao? Lão Lữ cách đây 8 năm đã mắc bạo bệnh mà qua đời rồi.
*******
Ánh chiều tà chiếu nhuộm đỏ một vùng trời rộng lớn, xen kẽ vài tia nắng cuối ngày chiếu lên người Chấn Bang. Hắn đứng một mình lặng lẽ, cảnh vật xung quanh hắn thật buồn thảm, những tán lá trên cây rủ xuống, những bông hoa héo khô tàn lụi, đâu đó còn vang lên tiếng chim kêu thê lương. Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, nhưng cặp mắt hắn nhoè đi, hắn vận toàn lực cố đứng thẳng. Nhưng bỗng, sức cùng, lực kiệt, hai gối hắn khuỵu xuống. Trên gương mặt bỗng có 2 giọt nước nhè nhẹ lăn xuống má, chảy vào miệng, mặn đắng. Hắn gục đầu xuống, khóc nức lên như một đứa trẻ. Trước mặt Chấn Bang là một ngôi mộ, tấm bia nhỏ trước mộ đã bám đầy rêu xanh, tên người được khắc ghi trên đó đã mờ phai theo tháng năm, nghiêng nghiêng sáu chữ :
“Dược sư Lữ Mạnh chi mộ”
*******
-Mẹ à, mẹ vào dùng cơm đi!
-Ôi, hôm nay con gái mẹ xuống bếp nấu nướng à? Thật là lạ, thật là lạ! Thế nào, có chuyện gì muốn nói à?
-Mẹ này, con làm gì có, mẹ cứ ăn đi cho nóng!
Như Hoa lắc đầu cười khổ, cứ mỗi khi cô công chúa của nàng vào bếp, là y như rằng nó có chuyện muốn thưa với nàng, chỉ là lần này không biết là chuyện gì. Nó đã 20 tuổi rồi, nhan sắc chẳng kém gì nàng, người đến nhà cầu thân ngày nào cũng có, chỉ là nó chẳng nhìn trúng ai. Hôm nay nó làm cơm cho nàng, có khi lại muốn thổ lộ ý trung nhân đây.
-Mẹ ơi, cha đi Tổ Long thành khi nào mới về?
-Ông ấy nói đi 10 ngày, tính ra còn 3 ngày nữa ông ấy mới về! Sao vậy? Muốn nói gì với cha con à?
Hai mẹ con Như Hoa vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng hề để ý có một bóng người nấp sau cánh cửa sổ gần đó. Người này lặng lẽ quan sát, miệng nở một nụ cười thê lương, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lẩn vào màn đêm lặng lẽ. Phóng mình lên Tinh Vận, hắn nhắm thẳng hướng Luyện Ngục Hoả Sơn mà bay tới.
Bảy hai ngày liên tục không ngừng nghĩ, hắn gần như hoàn toàn mất trí, hắn cứ bay cứ bay, và nếu Luyện Ngục Hoả Sơn không bất ngờ hiện ra cản đường hắn, có lẽ hắn sẽ bay đến chết. Hắn vận chân khí, nín thở chuẩn bị đón nhận cái lạnh đến kinh người trên đỉnh cái ngọn núi chọc trời này. Hắn tăng dần độ cao, cao, cao, cao mãi, đỉnh Luyện Ngục Hoả Sơn đã ở trước mắt, và nếu không phải hắn có võ công cái thế, sớm đã đông cứng thành một cục đá rồi. Chấn Bang nhảy xuống đỉnh núi, hắn phải hành động nhanh nếu không sẽ bỏ mạng ở đây. Chấn Bang rút song đao ra, quát lên một tiếng lớn, cắm mạnh 2 thanh đao xuống tuyết. “Soạt” một tiếng, 2 thanh đao cắm ngập hơn một nữa lưỡi đao xuống. Chấn Bang gầm lên, ma nguyên bộc phát, hắn dùng 2 tay vỗ mạnh xuống chuôi đao. “Bốp bốp” 2 tiếng, lưỡi đao cắm ngập sâu vào đá, không còn thấy đâu nữa. Chấn Bang thở hồng hộc, hắn nói nhỏ :
-Ngươi đã theo ta suốt 24 năm nay, bây giờ để ngươi một mình trên tuyết lạnh này ta thật không đành lòng, nhưng ngươi đã uống quá nhiều máu người, giam ngươi ở đây, hi vọng tuyết lạnh trên ngọn núi chọc trời này sẽ chôn vùi ngươi và tội ác của ngươi vĩnh viễn.
Hắn thở ra một hơi, nói tiếp :
-Ta cũng như ngươi, 2 tay ta đã dính đầy máu người, nhưng ta không thể trốn tránh như ngươi, ta phải sống để trả lại những tội ác của chính mình. Tạm biệt ngươi! Nếu một ngày nào đó có người đến đưa ngươi đi, hi vọng rằng ngươi chỉ uống máu kẻ ác…
-Mẹ à, mẹ vào dùng cơm đi!
-Ôi, hôm nay con gái mẹ xuống bếp nấu nướng à? Thật là lạ, thật là lạ! Thế nào, có chuyện gì muốn nói à?
-Mẹ này, con làm gì có, mẹ cứ ăn đi cho nóng!
Như Hoa lắc đầu cười khổ, cứ mỗi khi cô công chúa của nàng vào bếp, là y như rằng nó có chuyện muốn thưa với nàng, chỉ là lần này không biết là chuyện gì. Nó đã 20 tuổi rồi, nhan sắc chẳng kém gì nàng, người đến nhà cầu thân ngày nào cũng có, chỉ là nó chẳng nhìn trúng ai. Hôm nay nó làm cơm cho nàng, có khi lại muốn thổ lộ ý trung nhân đây.
-Mẹ ơi, cha đi Tổ Long thành khi nào mới về?
-Ông ấy nói đi 10 ngày, tính ra còn 3 ngày nữa ông ấy mới về! Sao vậy? Muốn nói gì với cha con à?
Hai mẹ con Như Hoa vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng hề để ý có một bóng người nấp sau cánh cửa sổ gần đó. Người này lặng lẽ quan sát, miệng nở một nụ cười thê lương, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lẩn vào màn đêm lặng lẽ. Phóng mình lên Tinh Vận, hắn nhắm thẳng hướng Luyện Ngục Hoả Sơn mà bay tới.
Bảy hai ngày liên tục không ngừng nghĩ, hắn gần như hoàn toàn mất trí, hắn cứ bay cứ bay, và nếu Luyện Ngục Hoả Sơn không bất ngờ hiện ra cản đường hắn, có lẽ hắn sẽ bay đến chết. Hắn vận chân khí, nín thở chuẩn bị đón nhận cái lạnh đến kinh người trên đỉnh cái ngọn núi chọc trời này. Hắn tăng dần độ cao, cao, cao, cao mãi, đỉnh Luyện Ngục Hoả Sơn đã ở trước mắt, và nếu không phải hắn có võ công cái thế, sớm đã đông cứng thành một cục đá rồi. Chấn Bang nhảy xuống đỉnh núi, hắn phải hành động nhanh nếu không sẽ bỏ mạng ở đây. Chấn Bang rút song đao ra, quát lên một tiếng lớn, cắm mạnh 2 thanh đao xuống tuyết. “Soạt” một tiếng, 2 thanh đao cắm ngập hơn một nữa lưỡi đao xuống. Chấn Bang gầm lên, ma nguyên bộc phát, hắn dùng 2 tay vỗ mạnh xuống chuôi đao. “Bốp bốp” 2 tiếng, lưỡi đao cắm ngập sâu vào đá, không còn thấy đâu nữa. Chấn Bang thở hồng hộc, hắn nói nhỏ :
-Ngươi đã theo ta suốt 24 năm nay, bây giờ để ngươi một mình trên tuyết lạnh này ta thật không đành lòng, nhưng ngươi đã uống quá nhiều máu người, giam ngươi ở đây, hi vọng tuyết lạnh trên ngọn núi chọc trời này sẽ chôn vùi ngươi và tội ác của ngươi vĩnh viễn.
Hắn thở ra một hơi, nói tiếp :
-Ta cũng như ngươi, 2 tay ta đã dính đầy máu người, nhưng ta không thể trốn tránh như ngươi, ta phải sống để trả lại những tội ác của chính mình. Tạm biệt ngươi! Nếu một ngày nào đó có người đến đưa ngươi đi, hi vọng rằng ngươi chỉ uống máu kẻ ác…
*******
Nam Kiếm Tiên thành, 10 ngày sau
-Tên thợ rèn Bùi Hữu Hàn này thật quá đáng mà!
Một lão già râu tóc bạc phơ một tay cầm cuốc, vừa đứng dậm chân vừa quát. Thấy thế, một thiếu nữ chạy lại hỏi :
-Bác Tống Tuyết Trần, có chuyện gì vậy?
-Tú Nhi cô xem, ta đến nhờ tên Hữu Hàn sửa lại chiếc cuốc này, hắn bảo phí sửa là 50 vạn lượng đấy!
-50 vạn lượng, thế chẳng bằng sửa 50 chiếc cuốc ư? Lần trước cháu nhờ rèn kim may, lão ấy cũng bán 1000 lượng một chiếc đấy!
-Thì đấy! Giờ hắn là thợ rèn duy nhất ở cái thành này, hắn muốn tranh thủ thời gian làm ăn đây mà.
Hai người một già một trẻ đang thay nhau bực tức cái lão thợ rèn gian thương kia thì một giọng nói vang lên :
-Để cháu giúp bác cho, cháu biết rèn đây!
Một già một trẻ cùng quay lại, thấy một người trung niên, đầu tóc râu ria cạo sạch láng bóng, mặc một chiếc áo xanh. Người này dáng vẻ to lớn, cơ bắp săn chắc, da ngăm ngăm, quả là giống một tay thợ rèn, Tống Tuyết Trần nói :
-Cậu à? Cậu rèn được chứ?
-Tất nhiên ạ, tay nghề cháu cũng không tồi, ngặt nỗi cháu không có lò rèn.
-Ôi, chuyện đó thì đơn giản.
Lão Tống nắm tay người trung niên, dắt hắn đến trước một ngôi nhà, trước nhà có một cái lò rèn đã tắt ngấm, lão Tống nói :
-Đây là nhà của một tay thợ rèn lành nghề, ngặt nỗi vài hôm trước hắn đã chuyển lên Tổ Long thành theo lời mời của Hạ Phong tướng quân. Hắn giao lại cho ta cả chỗ này, giờ nó là của ta, cậu cứ sử dụng tự nhiên.
-Lò rèn này đã tắt, cháu cần thời gian để đốt nóng nó, bác cứ giao cho cháu, trễ lắm là trưa nay cháu sẽ giao cuốc cho bác
-Ồ, nhanh vậy? Nhà ta ở phía đối diện, khi nào xong thì cứ mang sang cho ta. Mà ta nói trước, ta chỉ trả 10000 lượng thôi nhé.
Người trung niên cười không đáp, hắn lấy than, lấy lửa nhóm lại lò rèn. Lão Tống dựng chiếc cuốc lại đó rồi đi về. Khoảng giữa trưa, lão đang lúi cúi phơi thuốc, thì ngươi trung niên bước sáng, cười nói :
-Đây! Cháu giao cho bác!
Lão Tống cực kì ngạc nhiên, nhìn lại quả nhiên chiếc cuốc đã được sửa hoàn chỉnh, lại như lúc mới mua. Lão nhìn người trung niên, nói :
-Cậu tài quá, này, nhà cậu ở đâu? Sao ta chưa gặp cậu trong thành này!
-Cháu là người vô gia cư bác ạ! Cháu vừa mới từ Phạt Mộc trường xuống.
Lão Tống “Ồ” lên một tiếng, rồi chau mày ra vẻ suy tư, cuối cùng chân mày lão dãn ra. Lão nắm lấy tay người trung niên, nhét vào tay hắn một chiếc chìa khoá, cười nói :
-Tốt, tay nghề giỏi! Nhà này lão thợ rèn kia cho ta, nhưng ta chẳng thể trông nổi một lúc hai nhà. Cậu đã không có nhà thì chi bằng ở đây làm thợ rèn. Vừa hay ta có người khoẻ mạnh ở gần, cũng an tâm phần nào đấy!
-Nhưng bác, cháu…
-Không nói nữa, cứ ở đây đi, cậu cứ lang bạt mãi làm gì? Cậu phải ở đây cho cái lão Hữu Hàn kia biết hắn không phải là độc tôn ở cái thành này. Đấy, quyết định thế nhé, trưa nay sang nhà ta, ta mời cơm, coi như là mừng hàng xóm mới.
Lão Tống vỗ vỗ vai người trung niên, quay lưng toan bước vào nhà, đi được vài bước, lão bỗng quay lại hỏi :
-À quên mất, ta là Tống Tuyết Trần, hành nghề dược sư, còn cậu. Cậu tên gì?
-Cháu…cháu là Lữ…Lữ Chấn…
-Chấn chấn cái gì, chấn đầu à? Đến cái tên cũng không nói được hay sao?
Người trung niên hơi nhíu mày suy nghĩ, rồi hắn ngẩng lên, nhìn lão dược sư, nói :
-Cháu tên là Hạ Đao, Lữ Hạ Đao.
-Ừm, Hạ Đao, tên hay, người tốt…Hạ Đao…Hạ Đao…
Lão Tống cứ lẩm bẩm cho tới lúc bước vào trong nhà.
Kiếm Tiên thành về trưa, từng tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu thẳng xuống người trung niên. Hắn đứng bất động, tay nắm chặt chiếc chìa khoá. Hắn ngẩng đâu lên nhìn trời…
Và hắn mỉm cười.
Nam Kiếm Tiên thành, 10 ngày sau
-Tên thợ rèn Bùi Hữu Hàn này thật quá đáng mà!
Một lão già râu tóc bạc phơ một tay cầm cuốc, vừa đứng dậm chân vừa quát. Thấy thế, một thiếu nữ chạy lại hỏi :
-Bác Tống Tuyết Trần, có chuyện gì vậy?
-Tú Nhi cô xem, ta đến nhờ tên Hữu Hàn sửa lại chiếc cuốc này, hắn bảo phí sửa là 50 vạn lượng đấy!
-50 vạn lượng, thế chẳng bằng sửa 50 chiếc cuốc ư? Lần trước cháu nhờ rèn kim may, lão ấy cũng bán 1000 lượng một chiếc đấy!
-Thì đấy! Giờ hắn là thợ rèn duy nhất ở cái thành này, hắn muốn tranh thủ thời gian làm ăn đây mà.
Hai người một già một trẻ đang thay nhau bực tức cái lão thợ rèn gian thương kia thì một giọng nói vang lên :
-Để cháu giúp bác cho, cháu biết rèn đây!
Một già một trẻ cùng quay lại, thấy một người trung niên, đầu tóc râu ria cạo sạch láng bóng, mặc một chiếc áo xanh. Người này dáng vẻ to lớn, cơ bắp săn chắc, da ngăm ngăm, quả là giống một tay thợ rèn, Tống Tuyết Trần nói :
-Cậu à? Cậu rèn được chứ?
-Tất nhiên ạ, tay nghề cháu cũng không tồi, ngặt nỗi cháu không có lò rèn.
-Ôi, chuyện đó thì đơn giản.
Lão Tống nắm tay người trung niên, dắt hắn đến trước một ngôi nhà, trước nhà có một cái lò rèn đã tắt ngấm, lão Tống nói :
-Đây là nhà của một tay thợ rèn lành nghề, ngặt nỗi vài hôm trước hắn đã chuyển lên Tổ Long thành theo lời mời của Hạ Phong tướng quân. Hắn giao lại cho ta cả chỗ này, giờ nó là của ta, cậu cứ sử dụng tự nhiên.
-Lò rèn này đã tắt, cháu cần thời gian để đốt nóng nó, bác cứ giao cho cháu, trễ lắm là trưa nay cháu sẽ giao cuốc cho bác
-Ồ, nhanh vậy? Nhà ta ở phía đối diện, khi nào xong thì cứ mang sang cho ta. Mà ta nói trước, ta chỉ trả 10000 lượng thôi nhé.
Người trung niên cười không đáp, hắn lấy than, lấy lửa nhóm lại lò rèn. Lão Tống dựng chiếc cuốc lại đó rồi đi về. Khoảng giữa trưa, lão đang lúi cúi phơi thuốc, thì ngươi trung niên bước sáng, cười nói :
-Đây! Cháu giao cho bác!
Lão Tống cực kì ngạc nhiên, nhìn lại quả nhiên chiếc cuốc đã được sửa hoàn chỉnh, lại như lúc mới mua. Lão nhìn người trung niên, nói :
-Cậu tài quá, này, nhà cậu ở đâu? Sao ta chưa gặp cậu trong thành này!
-Cháu là người vô gia cư bác ạ! Cháu vừa mới từ Phạt Mộc trường xuống.
Lão Tống “Ồ” lên một tiếng, rồi chau mày ra vẻ suy tư, cuối cùng chân mày lão dãn ra. Lão nắm lấy tay người trung niên, nhét vào tay hắn một chiếc chìa khoá, cười nói :
-Tốt, tay nghề giỏi! Nhà này lão thợ rèn kia cho ta, nhưng ta chẳng thể trông nổi một lúc hai nhà. Cậu đã không có nhà thì chi bằng ở đây làm thợ rèn. Vừa hay ta có người khoẻ mạnh ở gần, cũng an tâm phần nào đấy!
-Nhưng bác, cháu…
-Không nói nữa, cứ ở đây đi, cậu cứ lang bạt mãi làm gì? Cậu phải ở đây cho cái lão Hữu Hàn kia biết hắn không phải là độc tôn ở cái thành này. Đấy, quyết định thế nhé, trưa nay sang nhà ta, ta mời cơm, coi như là mừng hàng xóm mới.
Lão Tống vỗ vỗ vai người trung niên, quay lưng toan bước vào nhà, đi được vài bước, lão bỗng quay lại hỏi :
-À quên mất, ta là Tống Tuyết Trần, hành nghề dược sư, còn cậu. Cậu tên gì?
-Cháu…cháu là Lữ…Lữ Chấn…
-Chấn chấn cái gì, chấn đầu à? Đến cái tên cũng không nói được hay sao?
Người trung niên hơi nhíu mày suy nghĩ, rồi hắn ngẩng lên, nhìn lão dược sư, nói :
-Cháu tên là Hạ Đao, Lữ Hạ Đao.
-Ừm, Hạ Đao, tên hay, người tốt…Hạ Đao…Hạ Đao…
Lão Tống cứ lẩm bẩm cho tới lúc bước vào trong nhà.
Kiếm Tiên thành về trưa, từng tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu thẳng xuống người trung niên. Hắn đứng bất động, tay nắm chặt chiếc chìa khoá. Hắn ngẩng đâu lên nhìn trời…
Và hắn mỉm cười.
- Event truyện ngắn Thế Giới Hoàn Mỹ
Các Tin Đã Đăng
[Event diễn đàn] Hạ Đao ngoại truyện 15/03/2013
[Event diễn đàn] Một câu chuyện nhỏ 15/03/2013
Bản tin giá cả thị trường tháng 3/2013 14/03/2013
[Comic] Hoàng Lưu Truyền Kỳ (Phần III - 2) 14/03/2013
[Mộng ảo Hoàn Mỹ] Bí mật của trưởng lão (phần 13) 14/03/2013
[Comic] Hoàng Lưu Truyền Kỳ (Phần III - 1) 13/03/2013
[Mộng ảo Hoàn Mỹ] Bí mật của trưởng lão (phần 12) 12/03/2013
Tiếng kêu cứu vô vọng 11/03/2013
-
Tận Thế Ngoại Truyện 28/03/2013