Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Event diễn đàn] Hoàn mỹ nhất quyển - Bán tiên duyên


Hoàn mỹ nhất quyển - Bán tiên duyên


Giải ba Event truyện ngắn Thế Giới Hoàn Mỹ
Tác giả: mackykhue
Link bài

Oán linh họa xâm, thời thế loạn lạc.

Mười dặm hoang vắng, liễu rũ du hồn, mộng tan tương tư vẫn.

Sông Thặng Thủy nước chảy êm đếm, dưới Tàn Sơn một bóng cô liêu.

Cạnh Ngọa Kiều bắc qua Thặng Thủy, có một ngôi đình nhỏ, bốn phía quanh đình liễu rủ, lụa đỏ phấp phới, dưới ánh trăng lại có vẻ đẹp quỷ dị.

“A di đà phật, thiện tai, thiện tai.”

Một hòa thượng áo xám, hai tay hợp thành chữ thập, trên tay một chuỗi bồ đề, ánh đỏ lập lòe, chẳng phải là một trong các hóa thân của Linh Bảo Thiên Tôn đó ư.

“Thí chủ, duyên nghiệt, hồi đầu thị ngạn.”

Gió nổi, mây bay, lụa đỏ cùng hàng liễu phất phơ, như ống tay áo của tiên tử, phiêu phiêu dật dật. Trong đình bỗng thấy tiếng đàn, trước êm đềm dìu dặt, sau âm trầm nặng nề, lại vang dội như trống, như trút bầu tâm sự, như ai, như oán.

“Tiên ma dễ đi, quỷ lộ khó bước, thí chủ quyết rồi ư.”

“Sang năm, lễ vu lan, rằm tháng bảy.” Hòa thượng thở dài, dần dần khuất trong bóng đêm.

Gió thổi tung lớp lụa đỏ, trong đình, một tân nương mặc bộ đồ hỉ đỏ chót, đầu đội mũ phượng, tay đặt dây đàn. Lạ thay, quanh nàng không một tia nắng, tràn ngập hắc khí, khóe miệng điểm đen. Theo khóe miệng cong cong lại càng thêm quỷ diễm.

“Sang năm, trăng tháng bảy, mộng hồn nhân.”

Xa xa truyền tới tiếng niệm kinh liên tiếp. Lạc Anh khẽ miết dây đàn, từ từ tan biến.

===*===

Không biết chuyện lúc nào, chỉ biết khi Oán linh xâm lấn, người người đứng lên cầm vũ khí bảo vệ gia viên.

Đôi trai gái vốn thanh mai trúc mã vậy mà phải chia lìa, chỉ để lại một lời hứa hẹn.

Năm thứ nhất, vẫn còn chút thư từ liên lạc, chỉ hứa sớm ngày hồi hương.

Năm thứ hai, liễu tàn hoa đoạn, hỏi người nơi xa biết đến khi nào?

Năm thứ ba, dưới trăng sáng mong chờ, nỗi nhớ ngày thêm da diết.

Năm thứ tư, tìm mà không gặp, gửi quân lá thư mong nhớ.

Năm thứ năm, mộng ướt gối, hận tương tư.

Năm thứ sáu, thân bệnh nặng, gắng gượng chờ người thương.

Cuối cùng, năm thứ bảy, người trong lòng cũng trở lại.

Năm đó, hoa đỗ quyên ở Hiệp Ẩn thôn nở rộ, hàng liễu cạnh Thặng Thủy xanh mướt. Lạc phủ đèn hoa giăng kết, khách khứa tấp nập.

“Chúc mừng, chúc mừng. Hôm nay quả là đại hỷ.”

Lạc viên ngoại thần tỉnh vui vẻ, chắp tay đón khách phương xa.

Trong nội viện. Khăn voan đỏ sẫm rủ xuống, mũ phượng rung rinh, giày thêu hoa nhỏ, mặc lên áo hỉ, bà mối cười khanh khách.

Chờ đợi bảy năm, lòng người con gái trước đoạn trường, giờ ngọt ngào như nếm mật, kiệu hoa giờ đã tới trước khuê phòng.

Kiệu hoa nâng lên, pháo nổ vang, khách chúc mừng, trẻ con hát đồng dao.

Cúi lạy từ biệt cha mẹ, con gái đi lấy chồng, tất nhiên không quên gia niên, phụ mẫu, huynh trưởng.

Kiệu hoa cất bước, bà mối thì thầm bên tai.

“Cô gia chờ đón tại Thặng Thủy đình”.

Đợi tại tiểu đình, chân mày ánh vui, hồi hộp mong đợi, khăn voan đỏ thẫm che khuất mặt, rung rinh phập phồng.

Chở, đợi, rồi lại đợi. Sắc trời đã tối dần.

Ngoài đình mưa liên tiếp, người đi theo hoảng loạn, vội vã chạy đi hỏi: “Hay là tướng quân đã tới phủ trước?”

Ai nấy trong Lạc gia đều lo lắng, khẽ hỏi tân nương, tân nương lắc đầu: “Đã rời Lạc gia, chỉ chờ phu quân tới. Thiếp mong chờ đã bảy năm, thêm một ngày xá gì.”

“Đứa trẻ si ngốc, quá ngốc.” Cha mẹ, huynh trưởng lo lắng, sợ bệnh tình tân nương lại tái phát.

Chờ rồi lại chờ, trời đã tối, trăng lên nhưng mưa gió che phủ. Một bóng ngựa vụt đến đình, người lính đi tới quỳ trước kiệu hoa. “Tướng quân đã xuất gia, mong tiểu thư hồi phủ.”
Mưa rơi như trút, sấm giật chớp lóe.

Trong kiệu hoa chẳng chút động tĩnh.

Người lính cắn răng nói. “Tệ phủ rất xin lỗi tiểu thư, đại lão gia và phu nhân đang tới Lạc phủ thỉnh tội.”

“Nói lại lần nữa.” Kiệu hoa khẽ động, rèm kiệu vén lên.

Người lính đang quỷ chẳng dám ngẩng đầu lên. “Tướng quân nói đời này sát nghiệp quá nặng, xuất giá lúc nửa đường.”

Trong kiệu im lặng, không thấy tiếng động. Người người ngơ ngác, huynh trưởng vén rèm hốt hoảng. Chỉ thấy tân nương nằm đó im lìm, khóe miệng có chút máu tươi, khăn voan nhuốm máu.

Lạc Anh chết trên kiệu hoa, chết ngay ngày mình xuất giá!

Bảy năm chờ đợi, bảy năm thanh xuân thiếu nữ, bảy năm tương tư, tự vấn lòng không thay đổi. Mong chàng kiến công lập nghiệp, mong chàng ra trận anh dũng, mong chàng bình an trở về.

Nhung nhớ mong chờ, áo cưới tự theo, khăn gấm ghi tên chàng, xấu hổ khẽ gọi tình lang.
Chỉ một câu đời này sát nghiệp quá nặng, rồi bỏ qua hết thảy.

Nói vậy làm chi, nghĩ vậy ích gì, cưới đi bị trả về, chết làm hỉ tang quỷ.

===*===

Lạc Anh hồn, mộng cố nhân, tâm chưa chết, nghiệt duyên kết.

Nhớ nơi xưa gặp gỡ, đến thành Kiếm Tiên, tầm tung tìm tích.

“Oán hồn nơi nào, sao dám đến gần Kiếm Tiên thành ta!”

Tiếng trưởng lão vang vọng, hầm hầm sát khí.

Lạc Anh sầu thảm, chẳng nhẽ cố hương xưa giờ không thể đến. Cảnh còn, người có còn không?

Theo gió bay mãi về phía Tây, bình nguyên Phá Trận, chiến trường xưa cũ.

Ngắm nhìn chốn xa, nơi đây người thương từng ghi dấu, kiến công lập nghiệp.

Nhưng tâm không ở đây!

Tâm kết tại tiểu đình, bảy năm ròng chờ đợi người thương, vén khăn voan, trao rượu cưới.

Duyên này chưa tận, tình này chưa hết, quyết kiếm tìm, mười năm, trăm năm, không hối tiếc!

===*===

“Sư phụ, ta đi đâu vậy?” Tiểu hòa thượng khẽ hỏi.

Linh Bảo thên tôn khẽ đáp “ Ta đi tìm đại sư huynh của con.”

“Đại sư huynh? Sao để tử chưa từng gặp.”

“Chuyện từ trăm năm trước rồi. Khi xưa oán linh tàn sát khắp nơi, chiến sự bùng phát, dân chúng tai ương. Khi đó ở ngoại ô Kiếm Tiên thành, vi sư gặp được Tàn Thiên tướng quân…”

Nhớ năm đó, y quần áo lụa là, đeo đóa hoa hồng trước ngực. Mặt nghiêm nghị nhưng khóe miệng khẽ cười, ánh mắt sắc bén song khẽ ôn nhu.

Y cưỡi ngựa đen, một đường thẳng đến Hiệp Ẩn thôn, tiếng kèn mừng vang dội khắp chốn.

Hòa thượng ngăn ngựa lại. “A di đà phật.”

Tướng quân nhíu mày, thờ ơ đi qua hòa thượng.

“Tướng quân vốn bình thường, nhưng tà niệm oán linh quá nặng, ăn sâu tận cốt tủy, đảo loạn căn mệnh, xung thê tử, khắc phụ mẫu.”

Hòa thượng bất đắc dĩ, khẽ vung tràng hạt. Tướng quân bỗng thấy lạnh mình.

Lại nhìn bốn phía, quân lính đi theo ấn đường chuyển đen, mặt phủ hơi xanh, oán linh tà niệm quấn thân.

Tướng quân biến sắc, nhớ tới người yêu trong lòng, đau đớn khó tả.

Ta chưa từng thay đổi, nàng cũng vậy, giờ sắp đoàn viên, tại sao lại thế?

Tướng quân trầm ngâm. “Đợi ta nói rõ với nương tử đã.”

Hòa thượng lắc đầu, khẽ thở dài.

Tiếng kèn lại vang lên, tướng quân vừa đi vừa chua xót.

Nghe tùy tùng nói. “Tướng quân, phía trước là Ngọa Kiều, qua đó là Hiệp Ẩn thôn. Ta đi thêm một đoạn ngắn nữa là thấy tân nương rồi.”

Tùy tùng xung quanh cười vang, kèn trống càng thêm nhộn nhịp.

Mưa xuống. Tướng quân nắm dây cương, tay cứng ngắc.

Con ngựa bỗng lồng lên, mọi người hoảng sợ. Tướng quân gì cương ngựa. Nhìn xung quanh. Mọi người ai nấy đều bị oán khi quấn thân, khói xám che lấp khuôn mặt, ánh mắt mờ mịt. Oán linh khí tụ tập, tiếng quỷ khiếu xa gần.

Trong tiếng mưa, oán quỷ kêu gào, hoan hô. Âm khí tụ tập thành mây, cảnh tượng như a tì địa ngục.

Tướng quân lạnh buốt, thấy bên người minh không chút oán khí, nhưng âm khí từ đỉnh đầu bốc cao, hòa thành đám mây trên đầu mọi người.

“Mệnh, tất cả là số mệnh.”

Sấm sét nổ vang, tướng quân thét lớn. Nhìn về phía trước tân nương đang đợi, tướng quân nấc nghẹn Xuống ngựa, hướng về phía tiểu đình dập đầu ba cái. “Lạc Anh, đời này phụ nàng rồi. Nhi tử bất hiếu, kiếp sau xin báo đáp phụ mẫu.”

Nói vậy rồi ngăn cản tùy tùng. Lê bước nặng nề theo sau hòa thượng.

===*===

“A di đà phật.” Linh Bảo Thiên Tôn nhớ lại, thấy vẻ mặt tiểu hòa thượng trầm tư.

“Sư phụ, tân nương sau đó thế nào?”

“Nàng tại tiểu đình, chẳng thể giải thoát. Chấp niệm sinh oán niệm, niệm niệm mang mang, thành quỷ đã trăm năm rồi.”

“Sư phụ, vậy chúng ta tìm đại sư huynh là để độ cho tân nương sao?”

Hòa thượng mỉm cười. “Chấp niệm của sư huynh con, chắc gì đã ít hơn tân nương đó? Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma. Có lẽ, sư huynh con kiếp này không thành Phật được.”

Trong lòng không có phật, sao độ được bản tâm.

Lòng của tướng quân, vốn đã sớm dừng tại tiểu đình này.

===*===

Sương xuống. Đêm lạnh. Liễu bay khe khẽ.

Mười lăm tháng bảy. Lễ xá tội vong nhân. Ngày quỷ mở đường, ma đưa lối, địa ngục rộng cửa. Cũng là ngày mà pháp tắc thiên địa đối với quỷ hồn rộng mở nhất.

Tiểu đình cạnh Ngọa Kiều. Sắc đỏ tràn ngập.

“Chàng đến rồi.” Nữ tử nhẹ giọng.

“Phải, ta đã đến.” Nam tử áo trắng, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, nhưng khi nhìn nữ tử lại đầy ắp nhu hòa cùng chìu mến.

“Tóc chàng… không phải chàng thành phật sao?”

“Trong lòng không có phật, dù tu ngàn kiếp cũng chẳng thấy Như Lai.”

Lớp lụa đỏ vén lên. Nam tử nhẹ bước vào đình.

Nữ tử lặng thinh, lòng khẩn trương vô hạn. Đã trăm năm rồi, thiếp mong chàng đến nơi đây, hé mở tấm khăn voan này, đón thiếp về trong hạnh phúc.

Nhẹ mở khăn voan, bốn mắt nhìn nhau, thời gian, không gian như dừng lại.

Dưới lớp khăn, khuôn mặt nữ tử dịu dàng, dù khóe miệng thâm đen nhưng không làm mất vẻ kiều diễm, như vẫn giữ được thời điểm đẹp nhất đời người con gái.

Nam tử run run kìm nén xúc động, khẽ thốt: “Lạc Anh, xin lỗi ta tới chậm.”

Quỷ có khóc không?

Lạc Anh không biết, hốc mắt nàng chua cay, ủy khuất vô hạn. Nàng chỉ nghiêng nghiêng đầu như cố ngăn nước mắt chảy từ đôi mắt phượng, nhẹ nhàng nói với lang quân.

“Chàng vẫn vậy, như ngày nào.”

“Sau khi nàng chết, ta tự sát. Sư phụ giữ lấy linh thể ta, hi vọng ta tu hành độ qua kiếp này.”

“Nàng biết không, ta từng nhiều lần đến đây, Vu Lan mỗi năm, ngừng tại chốn này. Chỉ cần ngắm nàng, nhưng không dám gặp.”

“Sư phụ nói, nàng là quỷ hỉ tang, tình duyên kết, gặp lang quân tự cởi. Ta sợ, khi gặp nàng, dứt duyên trần, nàng sẽ độ kiếp.”

“Ta yêu nàng, yêu cuồng si, yêu ích kỷ. Nên ta không thành Phật. Sư phụ nói, chấp niệm ta quá nặng, tâm không thanh tỉnh, phật không độ được.”

“Nên chàng thàng quỷ?” Lạc Anh khẽ hỏi, âu yếm nhìn lang quân, khóe môi cong cong, tâm tình vui vẻ.

Dịu dàng nhìn nương tử, khẽ thốt tâm can.

“Lấy ta nhé, ta sẽ chăm sóc nàng. Chúng ta là vợ chồng quỷ.”

“Thiếp đồng ý, tình chúng ta, không cầu kim qua ngọc phấn, không cầu lung linh rực rỡ, chỉ cầu thiên trường địa cửu, vĩnh kết đồng tâm.”

Không cần hoa lệ, chẳng cần chứng minh nhiều.

Tình yêu qua bảy năm dương gian thử thách, lại thêm trăm năm âm dương ngăn trở. Như nhìn thấy bản thân trong mắt và trái tim đối phương, hai người khẽ mỉm cười.

Nhẹ ôm nương tử, nam tử khẽ kể cho cô nghe về quá khứ, về bảy năm tranh đấu với oán linh; về cái ngày đón dâu, dừng trước Ngọa Kiều; về trăm năm dài đằng đẵng, mong chờ và thương nhớ, cố gắng tu thành linh thể, đến gặp người thương.

Không nói hết lời, tiếng than thở vi vu, hòa cùng tiếng gió, hợp cùng hàng liễu, nhẹ bay theo mây ngàn.

Sau đó, trời sáng. Tiểu đình im lìm, thê lương và rách nát. Lụa đỏ chẳng thấy đâu, gió ngừng thổi, liễu ngừng bay.

===*===

Chẳng biết bao năm sau, tiểu đình chẳng còn. Ngọa Kiều ngày xưa giờ được xây dựng khang trang. Tọa lạc gần đó thêm Tứ Phương trại. Người dân Hiệp Ẩn thôn và Tứ Phương trại vẫn truyền tai nhau câu chuyện xưa, về đôi trai gái trải qua âm dương thử thách.

Cạnh cầu mới, hàng liễu rủ tươi xanh, rì rầm theo gió. Tiết thanh minh, người dân vẫn thường đến đây vãn cảnh, đặc biệt nhiều đôi nam nữ.

Truyền thuyết rằng nơi đây rất thiêng, cầu khẩn nhân duyên tất được như ý.

Truyền thuyết rằng chỉ cần treo sợi chỉ uyên ương lên hàng liễu, sẽ kết thành trái toại nguyện.

Lão nhân cao tuổi nói, nơi này là nơi nương tử đứng đợi phu quân trở về.

Có thiếu nữ khuê các tò mò hỏi: “Vậy có đợi được không?”

“Tất nhiên đợi được, nếu không Tứ Phương kiều bây giờ chẳng được gọi là cầu Nhân Duyên.”

Nhân duyên ngăn trở bởi sông, cầu tất nối, tương tư chưa tận, tình chưa hết.

===*===

Lại một mùa lễ Vu Lan, đèn đuốc sáng choang, nhà nhà thả liên đăng, mong những oan hồn đã khuất tìm được đường tiếp bước.

Xa xa, một đôi nam nữ tựa vào nhau, trong ráng chiều muộn, chìm trong thế giới của riêng họ.

Nam tử ôn nhu nhìn nương tử mình. Lần này, nàng nói muốn xem hoa đăng, nhất định phải thể hiện cho tốt.

Khóe miệng khẽ cười, cong cong dễ mến, lại càng thêm xinh xắn đáng yêu.

“Thiếp muốn ăn quà vặt, muốn thả hoa đăng.”

“À, ừ, ừ.”

“Thiếp còn muốn chàng giúp thiếp kết chỉ uyên ương lên hàng liễu.”

“À, ừ, ừ.”

Một người bán hàng bên cạnh nhìn đôi uyên ương nhỏ, mỉm cười. “Ta bảo này, nếu muốn kết chỉ uyên ương, vậy Nhân Duyên kiều ở chỗ chúng ta là thiêng nhất đấy, linh nghiệm lắm.”

Nam nữ nhìn nhau mỉm cười, rồi dắt tay nhau chìm vào biển người!

Xa xa, giọng ngâm ai đó như vang vọng.

“Nhất quyển tiên trần bán thế duyên
Mãn phúc u tình đối quân tuyên
Phù trầm kỷ độ yên hà mộng
Thủy tại thiên tâm nguyệt tại thuyền.”

  • Event truyện ngắn Thế Giới Hoàn Mỹ

Các Tin Đã Đăng