Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

[Event diễn đàn] Một câu chuyện nhỏ


Một câu chuyện nhỏ


Giải nhất Event truyện ngắn
Thế Giới Hoàn Mỹ
Tác giả: MaiA
Link bài

Tham gia một câu chuyện nhỏ về những trải nghiệm từ game online và từ cả cuộc sống.
Những cái tên trong truyện nếu vô tình trùng với ai thì đó chỉ là ngẫu nhiên. Ảnh minh họa nguồn internet.
 

 

Hắn là một sinh viên ngành công nghệ thông tin. Vốn được tiếp cận máy tính từ ngày phổ thông, từ thời còn máy tính MMX tốc độ 100-133MHz nên hắn ham mê máy tính vô cùng. Đặc biệt là game... từ những trò chơi 8bits loa máy tính kêu tít tít... tè tè... rồi sau đến Warcraft, AOE,... hắn đều đã từng một thời say mê. Vào đại học, hắn vẫn giữ nguyên niềm đam mê vô tận ấy và rồi khi game online xuất hiện, hắn gia nhập vào hàng ngũ những người nghiện game online đầu tiên của Việt Nam. Một hồi chơi MU rồi MU đóng cửa, hắn tham gia điên cuồng vào VLTK, trong những server đầu tiên, hắn luôn đứng trong top trong suốt mấy năm liền. Hắn từng là bang chủ nổi tiếng, quản trong tay hàng trăm bang chúng hùng mạnh, online, offline đều khỏe, đều sung. Cuộc sống ảo dần dần xâm chiếm cuộc sống thật của hắn, từng ngày, từng ngày một nuốt trọn cả một thanh niên đang tràn trề sức sống và cũng chút nữa nuốt trọn cả tương lai của hắn. Hắn vốn thông minh, lại có thâm niên sử dụng máy tính nên vì thế hắn vẫn may mắn lay lắt trải qua 4 năm đầu đại học trót lọt cho dù là một con nghiện game online chính hiệu.

Nhưng đến năm cuối của đại học, thời điểm làm tốt nghiệp thì hắn mới hoảng hốt nhận ra rằng chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi nữa thôi, nếu may mắn tốt nghiệp được thì hắn sẽ bước ra đời với một hành trang vô cùng nghèo nàn và tồi tệ... sức khỏe kém do ăn ngủ thất thường vì cày game, kiến thức thì chắp vá nghèo nàn do học hành vốn chỉ toàn lo đối phó. Bảng điểm đại học kém, ngoại ngữ kém, chuyên môn kém... như vậy kiếm đâu nổi một công việc để sống giữa đất thủ đô khắc nghiệt này. Khi mà chu cấp từ phía gia đình bị cắt sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn có thể sống được... thậm chí nếu thanh lý tất cả các tài sản ảo trong game, hắn có thể tự mua xe (tất nhiên là xe máy thôi), tự mua laptop để xin việc. Nhưng nhìn những tấm gương đàn anh đi trước, ra trường với tấm bằng khá, bằng giỏi, kiến thức đầy mình mà vẫn phải trầy trật bươn trải cuộc sống... rồi còn yêu đương, lập gia đình nữa. Hắn bàng hoàng nhận ra một tương lai mịt mù đen tối đang dần hiện rõ trước mặt hắn.

Hắn bắt đầu thấy sợ, hắn thấy sợ cho một hoài bão từ ngày ấu thơ là khi trưởng thành sẽ làm được cái này, làm được cái kia mà bây giờ trước mắt chỉ là những ảo tưởng xa vời. Bàng hoàng rồi hoảng loạn, hắn đăng nhập vào game như một cái máy... chạy ngược chạy xuôi, pk khắp lượt như trong vô thức rồi bất chợt gắn gục xuống bàn phím khóc nấc lên như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt đàn ông rớt đầy trên bàn phím... nhưng có lẽ không phải, đó là những giọt nước mắt của một đứa trẻ thì đúng hơn... hắn đã khóc một lần cuối để giã từ tuổi thơ, giã từ hình hài của một đứa trẻ để từ đó vươn vai thành một người đàn ông thực sự. Một tuổi thơ đáng lẽ kết thúc từ nhiều năm trước nhưng rốt cục đã kéo dài cho tới tận thời khắc đó.

Ngày hôm sau hắn không vào game nữa, hôm sau nữa cũng vậy. Các chiến hữu liên tục gọi điện thúc giục, đến ngày thứ ba hắn lại đăng nhập vào game, chào hỏi mọi người, cáo lỗi vắng mặt một thời gian và không quên chuyển chức bang chủ cho một chiến hữu, một đàn em tin cẩn. Và từ ngày đó, hắn thi thoảng vẫn vào game, đồ ảo hắn không bán mà cho dần chiến hữu đến khi không còn thứ gì đáng giá nữa. Hắn tắt điện thoại thường xuyên và đến một ngày hắn thay sim thay số rồi biến mất giữa một thế giới VLTK đang hồi hưng thịnh nhất. Cắt đứt liên lạc với tất cả mọi chiến hữu một thời gian dài sát cánh, hành động quyết liệt và mạnh mẽ đó cho đến ngày hôm nay, sau nhiều năm trôi qua mà mỗi khi nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối và xót xa.

Nếu hắn bản lĩnh hơn, nếu hắn chững chạc hơn, hắn đã không cần thiết phải làm thế, vì ảo hay thật thì đó cũng là những chiến hữu, những người bạn thực sự. Tuy nhiên hắn không hề hối hận. Hắn đánh mất đi những người bạn nhưng lại lấy lại được cuộc sống và cả tương lai của hắn. Hắn tốt nghiệp vào loại top của trường, ra trường nhanh chóng kiếm được công việc ổn định, mức lương đáng mơ ước và rồi kiếm được cả tình yêu cho bản thân mình. Đầy đủ, trọn vẹn, êm đềm, hạnh phúc. Đó là một cái kết có hậu cho một con nghiện game. Và đáng lẽ câu chuyện nên kết thúc ở đây như một bài học xương máu muốn chia sẻ với các bạn trẻ đã và đang nghiện game như mình. Nhưng không, đó mới chỉ là khởi đầu hơi dài dòng cho một câu chuyện tương đối ngắn ở phần sau.

Thời gian trôi đi, chớp mắt đã 2 năm sau ngày hắn từ bỏ VLTK. Trong 2 năm đó hắn có đăng nhập vào game vài lần cho đến khi game update thì hắn không đăng nhập vào được nữa nên thôi, cũng không tự update để vào game nữa. Cai game đã lâu nhưng cái sự nghiện game là không thể phủ nhận, chơi nhiều thứ, thể thao có, thậm chí cổ phiếu cũng có và yêu đương trai gái lại càng cuồng nhiệt hơn nhưng lúc nào hắn cũng thèm, thèm cái cảm giác háo hức mỗi khi đăng nhập vào game online, cảm giác mà trước kia hàng ngày hắn đều trải nghiệm. Cho đến một ngày hắn nhận ra rằng nên trở lại bởi hắn đã đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo, đủ tài chính, đủ mọi thứ để cân bằng cuộc sống ảo vào cuộc sống thực. Như thế thì chẳng tội gì phải hy sinh cái niềm ham thích của mình thêm nữa.

Hắn háo hức trở lại... lúc đó thị trường game online trong nước khá nhiều game, hắn nghiên cứu cẩn trọng đủ các game, nào là VLTK II, MU fpt,... thậm chí cả Audition lúc đó đang nổi như cồn nữa. Rốt cục hắn chọn TGHM, game 3D đẹp nhất lúc bấy giờ. Mua một cỗ máy tính chạy 3D mạnh mẽ bằng chính những đồng tiền kiếm được, hắn háo hức download và đăng nhập vào game. Từ đó cho đến nay hắn vẫn hàng ngày chơi TGHM với trọn vẹn những niềm vui. Tuy nhiên hắn có một nguyên tắc nghiêm ngặt để tránh đi vào vết xe đổ năm xưa, đó là hạn chế sinh hoạt cộng đồng trong game, hạn chế hảo hữu, hạn chế gắn bó, hạn chế kết bạn và đặc biệt không tham gia offline bất cứ một lần nào. Bởi vì hắn biết, nếu làm ngược lại, hắn sẽ không thể dừng lại được và rồi lại quá sa đà vào thế giới ảo... vẫn biết hạn chế tất cả nhưng thứ đó thì game online chỉ còn lại khoảng 10% giá trị, nhưng hắn tạm hài lòng, hàng ngày online vài tiếng, hôm rảnh thì cũng online từ sáng tới đêm nhưng chủ yếu là cô độc một mình, thi thoảng chém gió lung tung với những người không quen thân.

Sẵn có máy tính khỏe nên hắn tự tạo một PT cho riêng mình, lúc bận thì vừa làm việc còn cắm máy auto. Vốn có kinh nghiệm chơi game online nên dù chơi solo là chính nhưng acc của bản thân khá mạnh... bên cạnh đó là do chơi game, tránh được nhiều trò cám dỗ khác ngoài đời nên tiền bạc cũng rủng rỉnh, thi thoảng lại nạp cho nhà phát hành vài triệu... Rốt cục cũng làm được mấy acc khá mạnh, cộng trên cộng dưới cũng phải từ 10 cho đến 12. Nhưng dù mạnh nhưng không vào G nào nên danh tiếng giang hồ không mấy người biết cho dù nằm trong top 50 của server.

Nhằm đợt event sư đồ, hắn cắm auto một dàn đệ tử để lên cấp cho acc sư phụ. Thiết lập auto ổn định cho PC rồi thì ngồi vào laptop làm việc như thường lệ, thi thoảng ngó sang PC xem dàn đệ của mình đủ cấp chưa để trả Q lấy thưởng. Nhìn qua độ 3-4 lần thì thấy một con cọp chạy ào qua, chưa kịp hiểu thế nào thì thấy 1 con boss theo sau.... bụp bụp bụp, cả dàn đệ lăn quay. Hắn bực bội rời máy laptop quay lại PC thiết lập lại. Vừa xong lại thấy con cọp cũ quay lại, con boss dính như hình với bóng... lại chết một dàn đệ tử. Hắn bắt đầu bực bội, giá mà có PK tự do thì hắn đã vác Vũ Mang khủng ra thịt con cọp ghẻ cho hả giận nhưng thời đó vẫn còn là chữ xanh vô địch thiên hạ. Hăn ngậm ngùi cho dàn đệ về làng rồi hì hục dắt cả đám ra auto tiếp. Một hồi thấy yên yên hắn lại trở về làm việc tiếp. Chưa kịp làm gì thì bên kia đám nhóc lại lăn quay hết cả. Bực quá PM con cọp ghẻ:

- Cho em luyện nốt mấy con đệ tử đại ca ơi! – Kinh nghiệm lão luyện của dân chơi game online, càng chửi bới thì đối phương càng hả hê vì vậy nhã nhặn là thượng sách. Với lại đang event, nhà nhà luyện đệ, người người luyện đệ thì đối phương cũng dễ chuyển niềm vui mới bằng cách phá người khác mà để yên cho mình cắm.

Đối phương im hơi lặng tiếng không đáp, hắn nhủ bụng, có lẽ được yên thân rồi. Thiết lập lại hệ thống một lần nữa cho đám đệ tử tội nghiệp tiếp tục train... nhưng hỡi ôi, chưa kịp thiết lập xong thì boss đã quay lại, nhìn đám đệ tử nằm dài trên đất mà xót xa, chỉ còn một chút nữa là đủ để trả Q mà bị phá đám, khốn nạn hơn nữa là hôm nay mặc dù là chủ nhật nhưng đang bận hoàn thành nốt công việc sếp giao nên mới phải cắm auto. Điên quá không chịu nổi, hắn PM liên lục chửi bới om xòm con cọp ghẻ, nào là rỗi hơi, nào là bắt nạt acc level thấp là nhục nhã, nào là abc... xyz đủ loại nhưng đối phương vẫn im hơi lặng tiếng. Tức quá hắn log acc chính, mua một đống loa chửi bới @ liên hồi cho hả dạ (@ nên chỉ chửi bới kiểu sỉ nhục đối phương hèn hạ chớ không dám dùng từ tục tĩu sợ bị block...).

Đối phương vẫn im lặng, chỉ dăm ba kẻ dỗi hơi khác @ góp chuyện, chém gió điên loạn rồi thả sức cười những điệu cười khả ố. Chẳng lẽ đóng máy đi làm việc tiếp bởi không thể không hoàn thành công việc sếp giao được. Nhưng đóng máy thì lại tiếc, chỉ cắm một buổi nữa là đủ xuất sư rồi... cắn răng, cắn lợi thiết lập lại đám đệ một lần nữa, hi vọng đứa nào đùa dai cũng chán rồi. Nào ngờ đối phương mặc dù im hơi lặng tiếng nhưng lại càng điên cuồng chống phá hơn. Tức điên người, hắn vác Vũ mang ra bảo kê, boss đến thịt luôn boss. Nhưng lạ lùng, kẻ kia còn dai hơn đỉa, mặc cho có bảo kê, kẻ đó lại càng điên cuồng hơn nữa và quan trọng là cái tính kiên nhẫn hiếm có của một chuyên gia phá đám. Chẳng lẽ canh me để bảo kê cả buổi, sau khi bem con boss độ 3 lần, hắn PM cho con cọp:
- Bó tay với bạn... mình xin thua, bạn khỏi lure boss nữa mất công, mình out đây – Lời lẽ đã trở về nhã nhặn như xưa, do bây giờ hắn cũng không còn bực bội nữa mà chuyển qua chán nản. Một phần công việc công ty đang đè nặng lên đầu không thể mải chơi được.
Đang định tắt máy nghỉ thì đối phương lại hồi âm, đây là lần đầu tiên, một giọng điệu rất xấc xược:
- Không chửi nữa ah? Càng chửi càng phá.
- Ặc, thôi, mệt quá rồi, không rảnh đùa với bạn nữa. Đi phá người khác đi. Mình out.
- Thôi, cứ auto tiếp đi, không phá nữa.
Hắn đọc vậy thì điên tiết PM:
- Thằng điên. Đến lúc tao nghỉ thì mày lại không phá nữa! Phá tiếp đi!
- Hê hê hê – Đối phương đáp trả bằng một điệu cười vô cùng khả ố.
Hắn đang phân vân không biết có nên tin lời kẻ kia hay không hay là tắt máy đi cho tiết kiệm điện. Đang phân vân thì nhận được PM:
- Không phá nữa đâu. Thật đấy. Sorry nhá, đùa tí cho vui thôi.
- Vui khỉ gì, mất bao nhiêu EXP của tao. Sắp xuất sư rồi mà giờ về 0% cả đống.
- Thì luyện tiếp đi... mấy hồi là lên thôi. Không phá nữa.
- Thôi, đang bận việc, ko luyện được nữa.
- Chủ nhật mà bận gì?
- Có được nghỉ đâu, đang làm nốt việc công ty nên mới auto.
- Thế à... acc chính là gì?
- Hỏi làm gì?
- Acc này ah. Bù cho 1 con đệ tử. Vào web nhận đệ tử đi nhé.
Nửa tin nửa ngờ, hắn vào web đợi một lúc thì quả thực có mấy acc xin làm đệ tử. Bấm nhận đệ tử một lát thì đệ tử trả Q nên nhận được một lượng EXP không nhỏ. Quay lại game thì đã thấy hỏi:
- Nhận được chưa, thoải mái đi làm việc đi nhé.
- Mình nhận được rồi, thanks!

Rồi từ đó hắn có một người bạn trong TGHM, rảnh rang lại rủ nhau PT chạy HCV rồi sau này có LHD lại chạy LHD. Dần dần hắn trở nên thân thiết với chủ con cọp kia lúc nào không hay. Đó là một thanh niên tên Tùng kém hắn vài tuổi, là người Thái Nguyên nhưng đang học ở Sài gòn. Chơi với nhau khá thân trong game, mặc dù ngoài đời chưa gặp nhau nhưng liên hệ điện thoại cũng nhiều. Cho đến một ngày hắn phải đi Singapore công tác.
- Anh phải đi nửa tháng mới về.
- Vác laptop đi mà online cho vui anh.
- Không mang đi được, mà công việc lu bu lắm chắc không có thời gian mà online.
- Anh đi lâu nhỉ. Hay quăng acc cho em cày trong thời gian đó đi. Acc anh để không thì phí.
Hắn hơi chột dạ, mặc dù chơi thân với Tùng nhưng cũng chỉ là qua mạng thôi, acc của hắn thì cũng giá trị tương đối, chưa kịp trả lời thì Tùng đã tiếp:
- Được không anh, cầm acc của anh chắc chơi sướng lắm. Anh yên tâm em trang bị Hình nhân, không lo rớt đồ đâu.
- Ừ. Sáng sớm anh bay rồi, giờ out đi ngủ luôn, để anh SMS mật khẩu qua điện thoại cho mày.
- Vâng. Về alô em nhé.
- Ừ.
Hắn chuyển pass cho Tùng dù trong lòng có chút bất an nhưng cũng qua nhanh bởi vì chơi với Tùng cũng đã được gần năm, đồ đạc cũng đã quăng qua quăng lại đôi lần mà lần nào cũng tín nhiệm cả.

Hắn đi nửa tháng mới về, hắn về đến nhà là hăm hở bật máy tính để log game, chưa bao giờ hắn xa TGHM lâu như lần này. Hắn đăng nhập acc chính, không vào được, sai mật khẩu. Đăng nhập acc khác, cũng là acc khủng, cũng không vào được. Cả 1 pt khủng của hắn đều không vào được. Hắn hơi hoảng, hắn lấy di động alo cho Tùng. Máy không liên lạc được. Hắn nhớ rõ là hắn chỉ giao acc chính cho Tùng thôi, tuy nhiên cả dàn acc của hắn có mật khẩu dùng chung, tên đăng nhập thì dạng abc1, abc2, abc3,... lẽ nào Tùng đã đoán được vào đăng nhập vào hết. Hắn liên hệ điện thoại liện tục mà không được. Hắn đành vào web dùng mật khẩu cấp 2 đổi lại pass 1 để vào. Đăng nhập được vào nhân vật thì hỡi ôi tất cả đồ đạc đã bốc hơi hết.

Chỉ những cái TNHN thì mới còn. Bàng hoàng hắn PM vội cho acc của Tùng, acc vẫn online nhưng không một lời đáp trả. Hắn lại gọi điện nhưng cũng vẫn không liên lạc được. Thôi rồi, vậy là bị hack hết đồ. Có lẽ nào máy của hắn bị keylog, hắn hì hục kiểm tra lại, hắn là một kỹ sư tin học, không khó để xác định rõ máy của hắn vẫn an toàn. Vậy thì có lẽ Tùng bị hack nên hắn mất cả dàn acc rồi. Hắn chán nản tắt máy chờ đến tối với một tâm trạng buồn bã cực độ, một tâm trạng của một con nghiện game đột nhiên bị hack hết đồ. Đến tối, hắn điện thoại lại cho Tùng để tìm một lời giải đáp. Vẫn không thể liên lạc được. Hắn lại đăng nhập vào game, @ trên kênh thế giới ầm ĩ nhằm tìm ra tung tích của Tùng nhưng không thể tìm ra, mọi người trên mạng cũng không ai có thông tin gì giúp cho hắn.

 Hắn vẫn nhẫn nại chờ đợi một lời giải thích của một đứa em, của một người bạn mà hắn đã từng tin tưởng. Acc của Tùng vẫn sáng rõ trong danh sách hảo hữu của hắn, nhưng có lẽ Tùng đã mất acc vào tay người khác nên không trả lời. Kênh hy vọng duy nhất là @ và điện thoại nhưng bặt vô âm tín. Vài ngày sau đó hắn cố liên hệ với Tùng bằng tất cả mọi cách nhưng không được, acc của Tùng sau ngày đầu tiên online thì cũng đã out từ lâu. Hắn dần dần đánh mất niềm tin vào người bạn, hắn tự nghĩ ra đủ mọi kịch bản, nào là Tùng mất điện thoại nên tin SMS của hắn nhắn mật khẩu lọt vào tay người khác, nào là Tùng bị keylog mất đồ, nào là vân vân và vân vân... nhưng gì thì gì, tài sản ảo bị mất là khá lớn tính sơ sơ cũng vài chục triệu đồng, không có lý Tùng lại biến mất một cách lạ lùng như thế. Trong khi hắn vẫn hàng ngày alo trên kênh @ để tìm và cũng email liên tục qua email của Tùng để hỏi. Hắn không báo hack vì hắn vẫn cố tin rằng có một sự vụ gì đó mà nếu liên hệ được hắn sẽ có một lời giải thích. Hắn lên diễn đàn:

“Tùng acc PPeP liên hệ lại cho anh ngay. Số điện thoại: 091xxxxxxx. Có gì cứ liên hệ giải thích cho anh nhé.”

Ngày hôm sau hắn thêm bài mới:

“Ai biết Tùng acc PPeP ở đâu nhờ nhắn giúp liên hệ lại với mình theo số điện thoại 091xxxxxxxxx hoặc cho mình số mới của Tùng, xin cảm ơn.”

Vẫn không ai hồi âm và trong suốt một tuần đầu tiên đó hắn cảm thấy vô cùng chán nản và thất vọng nhưng trên đủ mọi kênh hắn vẫn chưa một lời kết tội Tùng mà chỉ cố liên lạc để tìm một lời giải thích. Bởi hắn vẫn tin rằng có một điều gì đó mà hắn nên cố gắng chờ đợi, không nên kết tội vội vàng. Nhưng hắn vẫn là một con người mà thôi, sau đó một thời gian hắn đã hết kiên nhẫn... một phần buồn chán vì mất đồ không còn gì để chơi, phần vì tiếc tiền tiếc của, phần thì không thể nào liên lạc được với Tùng. Niềm tin của hắn đã cạn và khi một tháng trôi qua, hắn đã thực sự tuyệt vọng. Mất tiền, mất niềm vui, mất bạn,... hắn thực sự nổi giận. Hắn lên diễn đã đăng bài bóc trần bộ mặt thật của Tùng, một kẻ xấu xa tham lam tận cùng của xã hội, hắn dùng nhiều từ ngữ mạt xát kẻ xấu nhưng cuối bài vẫn thêm vào một câu “Nếu có lời giải thích hợp lý thì mày lên đây nói rõ cho anh! Đừng trốn mất dạng như thế nữa.”
Rất nhiều comment của mọi người trên diễn đàn, nhưng đối phương đã im thin thít và lặn mất tăm. Dưới đây là một số bình luận:

“Thế giới ảo mà. Không tin được bố con thằng nào cả.”

“Lòng tham biến con người thành súc vật. Chủ topic báo hack đi may ra còn kịp.”

“Hóa ra tên PPeP là tên này, đã từng nghe qua nhiều thành tích bất hảo. Chia buồn cùng chủ topic.”

“Ngu thì chết thôi. Chuyện này nói mãi rồi sao mọi người vẫn mắc phải nhỉ.”

“Bạn Tùng ở đâu lên tiếng giải thích cái nhỉ. Đặt gạch ngồi hóng...”

“Ẵm đồ trọn gói rồi thì dại gì mà thò mặt ra nữa.”

“Còn giải thích gì nữa, sự việc rõ như ban ngày rồi. Chủ topic xây lại hoặc nghỉ game thôi không hi vọng gì đâu.”

“Mình có quen biết PPeP, không nghĩ nó là người như vậy... nhưng có lẽ tài sản lớn quá nên nổi máu tham.”

Ngày ngày vào topic đọc, không viết thêm lời nào nữa, hắn dường như càng thấm thía cái triết lý chơi game của mình, đáng lẽ đừng nên giao hảo, đừng nên tin người như vậy trong thế giới ảo. Tin rồi chơi, rồi thân và cuối cùng chỉ toàn mang lại những hiệu ứng không tốt, một là càng ham mê sa đà vào thế giới ảo, hai là bị lợi dụng lừa đảo. Hắn báo hack như một giải pháp cuối cùng vì biết có báo cũng đã quá muộn rồi, tài sản đã bay đi có khi từ ngày hắn mới đi Singapore thì giờ đã ở phương nào rồi không thể lấy lại được nữa. Báo cho có mà thôi. Một bài học kinh nghiệm xương máu về niềm tin và con người. Mất nhiều tiền của, cộng với chán nản cực độ, hắn toan bỏ TGHM nhưng may thay lúc đó lại có server mới, hắn tạo 1 acc mới tinh, lại bước đi trên một con đường mới chinh phục thế giới ảo, hắn sẽ lại có những hành trình cô độc trên game để tìm chút ít niềm vui và cố gắng hạn chế mang lại những nỗi buồn không đáng có.

Bẵng đi một thời gian, những nỗi bực tức, cay đắng buồn rầu cũng nguôi ngoai đi nhiều và khi mà những cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông 2012 vừa đến thì cũng là lúc hắn gặp nhiều niềm vui, công việc thăng tiến, chuyện yêu đương cũng đơm hoa kết trái và qua năm thôi hắn sẽ lập gia đình. Cuộc sống thật vẫn là những trải nghiệm tuyệt hảo nhất mà không một cuộc sống ảo nào có thể sánh kịp. Những cảm giác ấm áp của cuộc sống thực hắn mang cả vào trong game, một server mới, một nhân vật mới cũng đã dần định hình và lớn mạnh, bất giác một hôm hắn nhớ lại Tùng. Hắn bấm điện thoại gọi lại số ngày trước, cái số mà hắn đã từng gọi đến cả ngàn lần khiến giờ hắn vẫn nhớ như in, hắn gọi bằng một máy điện thoại khác, một số điện thoại khác mà gần đây hắn mới dùng, số mà Tùng không thể biết được. Hắn bấm lại số trong một cảm giác bình thản thậm chí nghĩ bụng sẽ không có tín hiệu bắt máy. Hắn cũng chẳng buồn đưa lên tai nghe mà bấm số xong thì cứ để trên bàn rồi chơi game tiếp. Tiếng tu tu nho nhỏ vang lên từ chiếc điện thoại, có tiếng chuông. Hắn dừng tay lại giữa bàn phím và chờ đợi.... và rồi có tiếng người trả lời máy. Hắn chộp vội lấy máy điện thoại...

*
**
***

Hôm nay có lẽ là ngày lạnh nhất của mùa đông này, gió mùa đông bắc lạnh thấu xương, mưa rơi lất phất càng khiến cái giá lạnh len lỏi vào từng thớ thịt. Hôm ấy hắn đã nói khá nhiều, hỏi cũng nhiều và đâu đó trong trí nhớ của hắn là giọng nói của một cô gái với một vài nội dung:
“Em là em của anh Tùng”

“Anh Tùng bị tai nạn giao thông. Anh ấy đã mất mấy tháng nay rồi...”

“Gia đình đưa anh ấy về quê anh ạ...”

“Em quê Thái Nguyên mà anh.”

Giữa một cánh đồng rộng thênh thang vắng lặng, có một cô gái nhỏ dẫn một chàng trai đến bên một gò đất, không ai khác chính là hắn. Hắn đứng lặng người ở đó một lát rồi mới quay qua cô gái nói:

- Cảm ơn em, để anh lại một mình với Tùng một lát có được không?
- Dạ - Cô gái dạ nhẹ một tiếng rồi quay lưng đi ngược lại con đường trên cánh đồng rộng lất phất mưa bay.
Hắn nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của cô gái đó đến khi cô biến mất trong làn mưa lạnh. Lúc đó, hắn mới quay qua gò đất nhỏ vừa mới kịp xanh cỏ:
- Xin chào, không ngờ anh lại gặp mày trong một hoàn cảnh thế này. Đã mấy lần hẹn gặp đều chưa thực hiện được, hôm nay rốt cục cũng đã gặp rồi.
Hắn ngồi xuống đám cỏ đẫm ướt rồi rút trong áo ra một chai rượu:
- Uống với anh một ly nhé, cho ấm người. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với đám acc của anh nhưng tin là mày có một lý do nào đấy mà nếu có thể anh đã được nghe một lời giải thích thấu đáo.
Hắn đưa chai rượu lên uống một ngụm rồi nói thật chậm:
- Anh xin lỗi...

  • Event Truyện ngắn Thế Giới Hoàn Mỹ

Các Tin Đã Đăng