[Truyện ngắn] Có những yêu thương nào
Tác giả: sheva00x0
Link gốc
Và nó vẫn tiếp tục đi trên con đường ấy! Con đường mòn kéo dài từ Kiếm Tiên Thành tới Tổ Long Thành, với 2 bên là những dãy núi cao ngút ngàn trải dài một màu xanh cây cỏ. Nó bồi hồi nhớ lại:
Lần đầu mẹ dẫn đi trên con đường này là năm nó 6 tuổi, con đường mòn gần chục cây số chạy vòng vèo qua dãy Nghĩ Tụ Sơn đến nơi sầm uất nhất mua thuốc về trị bệnh cho cha, một căn bệnh dai dẳng theo năm tháng cùng tuổi xuân của mẹ:
- con không đi đâu, mệt lắm. Mẹ đừng bắt con đi
Xuyên suốt cả cuộc hành trình đầu đời là tiếng than vãn, kêu ca của một đứa bé mà nó không biết mẹ cũng mệt, cũng mỏi nhưng ko nói, đôi khi còn cõng hay ẵm nó trên lưng. Thỉnh thoảng mẹ có vỗ về cái thói nũng nịu kia:
- cố lên con, sắp tới rồi
1 ngày, 2 ngày,... Nó càng lớn lên, càng khó chịu với những gì mẹ dạy bảo khi dắt nó đi trên con đường ấy. Nó đi theo vốn chỉ để mẹ vui cho đến một ngày
Reng...reng...reng
Nó giật mình bật mạnh dậy sau một giấc ngủ dài, đầu nó có vẻ hơi choáng váng. Rõ ràng nó đã quơ tay đẩy rơi cái gì đó mà ko phải đồng hồ. Nó nhặt lên, vậy là nó khóc.Nó cau có trách rằng: sao mẹ không gọi nó dậy?. Mẹ vẫn ngồi đó, ko nói gì và luôn nở nụ cười nhìn nó, nụ cười ấm áp từ đáy lòng lúc nào cũng ẩn hiện trên gương mặt mẹ.
Đó là ngày đầu tiên nó đi mua thuốc một mình ko có mẹ! Con đường mòn bằng trình khách sạn có vẻ xa xôi và ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Những chỗ gập gềnh nó ko biết đi sao, những vùng trũng thì làm như thế nào? Quả thật, con đường mòn nó đi với mẹ đâu có thế này, trong kí ức của nó chỉ là những ngọn núi mướt màu xanh của cây lá, tiếng nước chảy róc rách và những con vật ngộ nghĩnh dọc 2 bên đường đi. Lúc còn sung sức, nó lao vun vút như tên bắn. Lúc mệt nó ngồi nghỉ giữa đường. Ấy vậy mà nó lạc vào rừng lúc nào ko biết, nơi có những con yêu ngưu nô phó nửa người nửa trâu hung hăng rượt đuổi khiến nó chạy tháo mạng, nó mừng rỡ khi gặp một cái chùa gọi là Lan Nhược Tự nhưng bên trong hoang tàn, cũ kĩ và đằng sau là một tế đàn ánh lên màu đỏ của máu tươi. Sợ hãi tột cùng, nó chỉ biết cắm đầu chạy và liên tục gọi"mẹ ơi, mẹ ơi". Nó rất muốn có mẹ bên cạnh, dắt nó đi trên con đường này. Để nó được thả mình vào từng nhánh cây, ngọn cỏ, thấy mình được mẹ quan tâm dù đôi lúc nó rất ghét những gì mẹ nói.
Sau một khoảng thời gian dài, nó đã về được với con đường mòn thân quen với vô số kinh nghiệm đi đường. Những kinh nghiệm ko phải nó chưa được dạy, chỉ là nó vô tâm Ko để ý mà thôi. Nhưng Ko hiểu sao, nước mắt nó tự dưng trào ra, nghẹn ngào rồi tức tưởi khi thấy những con hỏa tàm đầy mùi sát khí, những con rết như một nỗi ám ảnh tột cùng với nó vào cái hôm định mệnh. Giá mà không có nó thì đã không có ngày hôm đó,
một buổi chiều định mệnh...
Ánh mặt trời dần dần lắng xuống sau tiếng thở dài mệt nhọc của mẹ. Dường như, tiếng thở đó ko đủ để nó quan tâm đến mẹ vì nó được cõng trên lưng. Vì mải chơi, nó đã leo lên ngọn đồi phải cạnh con dốc tế kì pha, nơi cư trú của loài hỏa tàm dễ phát nổ, bỏ mặc sau lưng tiếng gọi xen lần tiếng thở dài. Dường như, có tiếng bước chân nào đó đang đi theo, càng lúc càng nặng nề, rõ rệt hơn và
- đoàng
Tiếng nổ xé trời vang lên động cả một góc rừng. Nó quay ra, mẹ đang ôm nó trong vòng tay và lăn trên gương mặt hốc hác đó là 2 hàng nước mắt, xung quanh là lũ hỏa tàm vây kín như những trái boom, từ từ phát nổ. Nó không kịp nói gì, cũng chỉ biết bật khóc sau một tiếng nấc"mẹ ơi"và từ từ lịm đi
Nó bị thương nặng nhưng đã may mắn thoát được nhờ ơn của mẹ. Tiếng nổ vang trời kia khiến dân làng chú ý và ra giúp đỡ. Tuy nhiên, đó cũng chính là ngày mẹ nó qua đời.
1 tuần sau, trong cơn mê sảng, nó giật mình tỉnh giấc, quơ tay làm rơi ảnh của mẹ, tấm ảnh mà đêm nào nó cũng ôm. Nó bật khóc và buông lời trách móc nhưng mẹ nó ko thể làm gì, chỉ có thể nở một nụ cười làm nó ấm lòng và bớt cô đơn. Hôm đó là ngày đầu tiên nó tiếp tục đi trên con đường thân thuộc, làm công việc thân thuộc, chỉ khác là con đường đó Ko có mẹ kề bên.
Đến nay, nó đã 18 tuổi, đã có thể tự tin đi lấy thuốc 1 mình, có thể bằng phương tiện nhanh hơn, con đường ngắn hơn nhưng nó chỉ ước được một lần, một lần nửa đi trên con đường kia- cùng với mẹ!
- Tác phẩm sáng tác - Diễn đàn Thế Giới Hoàn Mỹ
Các Tin Đã Đăng
[Truyện ngắn] Có những yêu thương nào 20/03/2013
[Mộng ảo Hoàn Mỹ] Bí mật của trưởng lão (phần 15) 20/03/2013
Event diễn đàn] Hoàn mỹ nhất quyển - Bán tiên duyên 19/03/2013
[Comic] Hoàng Lưu Truyền Kỳ (Phần III - 3 (1)) 19/03/2013
Quyết tử cho WeAreGays quyết sinh! 18/03/2013
[Mộng ảo Hoàn Mỹ] Bí mật của trưởng lão (phần 14) 18/03/2013
[Event diễn đàn] Hạ Đao ngoại truyện 15/03/2013
[Event diễn đàn] Một câu chuyện nhỏ 15/03/2013
-
Tận Thế Ngoại Truyện 28/03/2013