Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Côn Luân Vương


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

Côn Lôn Vương – kẻ đợi chờ hạnh phúc

Côn Lôn Vương liếm vết thương trên mình, nhìn về phía xa xa nơi Kính Hồ Cư. Nó kêu lên 2 tiếng đau khổ! "Rốt cuộc là bao nhiêu năm rồi? Rốt cuộc là mình đã đợi ở đây bao nhiêu năm rồi? Tiếp tục đợi chỉ uổng công mà thôi!". Côn Lôn Vương trầm tư, vẻ mặt thẫn thờ, suy nghĩ trôi theo thời gian, trở về mùa Hạ không biết cách đây bao nhiêu năm.

- Ôi! Phu Chư này đáng yêu quá! - một giọng nói trong trẻo của cô gái làm cho Côn Lôn Vương chợt tỉnh sau giấc mộng. Nó nhìn về phía cô bé, một cô bé có đôi tai và chiếc đuôi dài đi về phía nó.

- Tiểu Phu Chư, mau lại đây, ta cho cái này ngon lắm - cô bé đứng từ xa trêu trọc nó.

- Đừng lại đó, Lam Lam! Đó không phải là một Phu Chư bình thường! - cậu bé đứng cạnh liền kéo lấy tay cô và nhìn Côn Lôn Vương một cách cảnh giác.

- Không phải là Phu Chư bình thường à? Thế là có ý gì? - Cô bé hỏi cậu ta.

- À, nó có ma lực rất rất lớn, rất đáng sợ! - cậu bé trả lời.

- Đó là Khi Sương Phu Chư hay Truy Hồn Phu Chư? Lẽ nào là Thánh Vực Phu Chư? - cô bé vui hẳn lên.

- Không! Nó còn mạnh gấp trăm lần Thánh Vực Phu Chư! Tốt hơn là chúng ta đi đi! - cậu bé lắc đầu nói.

- Ồ! Vậy tạm biệt Tiểu Phu Chư đáng yêu! - cô bé vẫy tay chào Côn Lôn Vương và 2 người liền bỏ đi.

Sau khi 2 đứa bỏ đi, Côn Lôn Vương lại nghĩ đến cuộc nói chuyện của chúng. Đúng vậy, nó có ma lực lớn! Thậm chí kẻ mạnh như nó có thể hiểu ngôn ngữ của tộc khác mặc dù nó không thể trả lời. Nó biết nó và Phu Chư rất giống nhau nhưng theo như cậu bé nói, nó không phải là Khi Sương Phu Chư, không phải là Truy Hồn Phu Chư, cũng không phải là Ấu Phu Chư. Nó thậm chí còn mạnh hơn cả tối cao trong họ Phu Chư là Thánh Vực Phu Chư nhưng nó không biết nó từ đâu đến? Cũng không biết là mình muốn đi đâu, nó chỉ muốn có một gia đình, có bạn bè chỉ thế mà thôi...

Ngày hôm sau, Côn Lôn Vương liền đến chỗ của Ấu Phu Chư. Nó hy vọng có thể gia nhập cùng với chúng nhưng tất cả bọn Ấu Phu Chư đều đuổi nó, cắn nó, thậm trí còng dùng ma thuật hệ Kim để tấn công. Nhưng Côn Lôn Vương đã kìm chế và vẫn hy vọng có thể gia nhập vào bộ lạc của Ấu Phu Chư. Tên cầm đầu Ấu Phu Chư tiến tới và cắn nó một cái, sau đó hét lên mấy tiếng, cảnh cáo nó không nên tiến gần. Sau đó dẫn đoàn Ấu Phu Chư đi mất. Côn Lôn Vương nhìn theo chúng, thất vọng trở về chỗ của nó, dùng lưỡi liếm vết thương.

- Ôi! Tiểu Phu Chư, ngươi bị thương rồi! - giọng nói lanh lảnh quen thuộc của một cô bé vang lên.

Côn Lôn Vương lập tức đứng lên, dè chừng cô bé hôm trước.

- Đừng lo! Ta biết cách trị liệu cho mọi loài thú, để ta giúp mi! - cô bé đó vui vẻ cười nói và từ từ tiến đến. Mặc dù lúc đầu Côn Lôn Vương không tin lắm nhưng dưới thủ thuật trị liệu rất nhẹ nhàng, nó dần cảm thấy rất dễ chịu. Đây là lần đầu tiên có người đồng ý giúp nó, thậm chí đây là lần đầu tiên có người chủ động đến gần nó.

- Xong rồi! Ta đi đây, nhớ lần sau không được để bị thương đâu nhé! Chữa trị xong, cô bé liền vẫy tay chào và đi. “Gừ…Gừ…”. Côn Lôn Vương dường như muốn cô bé đưa nó đi cùng, nhưng cho dù nó kêu thế nào đi chăng nữa thì cô bé cũng không hiểu, cuối cùng thì cô đi mất.

Những ngày tiếp theo Côn Lôn Vương cô đơn sống một mình. 

Bỗng có một ngày, có một con Ấu Phu Chư dẫn một đoàn trở về chỗ Côn Lôn Vương. "Lẽ nào chúng đến đón ta?". Côn Lôn Vương vui mừng tột độ. Nó hét to và chạy về phía đám Ấu Phu Chư nhưng khi nó đến gần thì bị con dẫn đầu chặn lại. Chúng hét vào mặt nó và đuổi nó ra khỏi Kính Hồ Cư. Côn Lôn Vương đứng lên và nói với chúng: "Ta cũng là Ấu Phu Chư, cũng là người cùng tộc với các ngươi". Nhưng đám Ấu  Phu Chư không những không nghe mà còn ra sức xua đuổi nó, đánh và cắn nó.

- Đường đường là người cùng tộc, tại sao lại xua đuổi ta? Tại sao lại bài trừ ta? - Côn Lôn Vương tự hỏi, oán khí dần bao trùm xung quanh nó, nó không chịu nổi nữa rồi. Mọi nỗ lực khống chế ma lực siêu cường trong nháy mắt đã bị tan vỡ... Nó không động đậy cũng không nghĩ ngợi, nó đứng ở giữa, thi thể và máu của Ấu Phu Chư phủ khắp mặt đất.

- Ôi! Toàn bộ chúng là do ngươi giết hả? - giọng nói lanh lảnh quen thuộc của cô bé cất lên.

Côn Lôn Vương lại nhìn về phía cô bé, oán khí trong nó từ từ tan biến. Cô bé đó đến gần bên nó, dùng thủ thuật chữa trị cho vết thương của nó, sau khi chữa trị, cô bé nhẹ nhàng nới với nó: “Sức mạnh là dùng để bảo vệ người thân yêu của mình, biết chưa?”

Côn Lôn Vương sau khi nghe xong, bèn liếm mặt cô bé, nó biết rằng cô thực sự quan tâm đến nó. Nhưng đang lúc vui vẻ, cô bé lại bỏ đi, Côn Lôn Vương chạy theo nói với cô, cô quay lại hỏi:

- Ngươi muốn đi theo ta sao?

Côn Lôn Vương gật đầu, cô bé nhìn Ấu Phu Chư và nói:

- Ồ! Ngươi không có nhà à? Được, ta sẽ đem ngươi đi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta việc này được không?

Côn Lôn Vương lại gật đầu lần nữa.

- Ngươi không được dùng ma lực của mình để làm hại nhé, nếu không nghe lời ta cũng không cần ngươi! - Thì ra cô cũng hiểu ngôn ngữ của nó, cô vui mừng chạy lại ôm chầm lấy nói và nó:

- Thì ra ngươi cũng hiểu những lời ta nói, ta là Tiên Thú tên là  Lam Lam, còn ngươi? Ngươi tên gì?

Côn Lôn Vương nghe rồi lắc đầu. Lam Lam thấy vậy liền nói: “Nghe nói Côn Lôn Vương là nguồn gốc của ma lực, ngươi có ma lực siêu cường, nên ta gọi ngươi là Côn Lôn Vương nhé?”

Côn Lôn Vương nghe xong rất vui và chạy về phía cô bé, vì cuối cùng nó đã có tên. Nó có thể tự hào mà nói với lũ Ấu Phu Chư rằng nó không phải là một tiểu Phu Chư mà là Côn Lôn Vương có ma lực siêu cường.
 

Cứ như vậy, nó và Lam Lam sống cùng nhau. Lam Lam rất tốt với nó, đưa nó đến Kính Hồ Cư nghịch nước, lấy dã quả ăn. Rồi dần dần, nó cũng biết rằng Lam Lam cùng chồng là một Vũ Mang đến ẩn cư tại Kính Hồ Cư. Ở giai đoạn việc hôn nhân giữa 2 tộc bị cấm, nếu chuyên này bị lộ ra thì Lam Lam và chồng cô sẽ phải chịu tử hình.

Cuộc sống trôi đi một cách bình lặng. Một hôm, khi Lam Lam và Côn Lôn Vương đi chơi về, cô thấy trong nhà có rất nhiều người của Vũ Tộc. Chồng cô đã bị họ trói.

- Linh! - Lam Lam chạy lại. Nhưng gần đến trước mặt chồng, một người trong Vũ tộc liền xuất hiện trước mặt cô, hung hăng xông ra tát cô và chửi mắng:

- Con yêu nữ vô liên sỉ! Đáng chết! - Lam Lam liền ngã gục xuống đất

- Lam Lam, nàng không sao chứ? - chồng cô hỏi.

- Trưởng lão! Tôi cầu xin ngài! Hãy tha cho Lam Lam, không liên quan gì đến cô ấy, là do tôi tự nguyện đi theo cô ấy! - chồng cô tha thiết nói với Trưởng lão.

- Là ngươi tự nguyện à? - Vị Trưởng lão Vũ tộc nhìn Vũ Mang. Sau đó, ông thẳng tay giương cung bắn vào Lam Lam. Mũi tên của Trưởng lão có uy lực thật mạnh mẽ, đến nỗi khiến miệng Lam Lam ứa máu. Lam Lam bị thương rồi, không còn sức để phản kháng, thậm chí đứng dậy còn khó khăn.

- Để ta xử lý còn yêu nữ kia rồi tính đến ngươi! - Trưởng lão bèn niệm chú, triệu gọi Cuồng Lôi Thiên Uy phóng vào Lam Lam.

Côn Lôn Vương biết Trưởng lão muốn giết Lam Lam, nó vội vàng chạy đến đứng chặn trước mặt Lam Lam. Cuồng Lôi Thiên Uy đã đánh trúng thẳng vào Côn Lôn Vương. Khi mọi người đinh ninh rằng nó sẽ chết thì dường như không có chuyện gì xảy ra với nó. Côn Lôn Vương nhìn Trưởng lão chằm chằm. Vị Trưởng lão không hiểu tại sao mà một con Phu Chư nhỏ như vậy mà không hề bị cuồng lôi thiên ưng làm cho bị thương. Đến Lam Lam và chồng cô đều sững sờ. Vị Trưởng lão đành nhượng bộ, để lại Lam Lam và mang chồng cô đi. Lam Lam dõi mắt nhìn theo và bất chợt, cô không cam chịu và triệu tập thú bay lặng lẽ truy theo...

"Ta không biết tại sao lại để ngươi sống cùng" - Côn Lôn Vương nhớ câu nói cuối cùng Lam Lam nói với nó. Từ hồi đó, cho dù bị bắt nạt thế nào đi chăng nữa, nó cũng không dùng ma lực của mình để làm hại người khác. Nó tin rằng chỉ cần nghe lời của Lam Lam không sát hại người khác thì Lam Lam sẽ chấp nhận nó.

Một ngàn năm, hai ngàn năm đã trôi qua, Côn Lôn Vương không quản mưa nắng vẫn đứng trên hòn đá ở Kính Hồ Cư. Nó mãi nhìn về xa xăm, chờ đợi Lam Lam trở về, chờ đợi hạnh phúc của nó.

Một hôm vào buổi sáng, Kính Hồ Cư âm u sương mù, Côn Lôn Vương vẫn nằm ngủ trên hòn đá đó. Nó nửa tỉnh nửa mơ, dường như nó thấy một cô bé có tai và đuôi dài đang vẫy gọi nó và nói: “Côn Lôn Vương, mau lại đây, chúng ta về nhà thôi!”

...về phần Lam Lam và chồng cô, cô đã liều lĩnh giải cứu chồng và cả 2 rời khỏi Kính Hồ Cư. Họ hướng về phía Nam Kha Trại chạy đi vì người của Vũ tộc đã biết họ sống nơi họ sống. Họ chạy, chạy mãi cho đến một vùng đất mà người của Vũ tộc chán nản không chạy theo họ nữa. Nơi đó, hàng ngày có một Vô Danh Tiên Thú và Vũ Tộc Bị Mị Hoặc hàng ngày vẫn quấn quýt với nhau...