Cửu Thần Thiên Trập
Cửu Thần Thiên Trập – nữ nhi lương thiện
"Tôi vốn sinh ra tại một thị trấn phồn hoa, cuộc sống vui vẻ thời niên thiếu là hồi ức một đời của tôi. Mỗi lần đến ngày lễ tết, tôi lại hòa vào đường phố tấp nập đông vui, rực rỡ. Đúng vậy, có nơi nào trong Thế Giới Hoàn Mỹ lại phồn vinh hơn Phi Ưng Bảo của chúng tôi? Có nơi nào đoàn kết hơn Phi Ưng Bảo của chúng tôi? Nhưng ông trời thật bất công, lũ Oán Linh khả ố đã tấn công chúng tôi, khiến quê hương của chúng tôi sau một đêm đã biến mất chỉ còn lại một đống hoang tàn, mỗi lần nghĩ đến cảnh ấy là tôi cảm thấy đau lòng.
Còn nhớ đêm đó, khi đang thiu thiu ngủ trong tiếng ru của mẫu thân bỗng có một tiếng động rầm trời khiến tôi bật tỉnh. Lúc đó, tôi phát hiện ra mẫu thân đang vội vàng chạy đến, toàn thân đầy máu và ôm chặt lấy tôi. Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì trong đêm, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào khắp nơi.
Oán Linh - mỗi khi phụ thân tôi nhắc đến nó là sắc mặt trở nên nghiêm túc. Một đứa trẻ như tôi không biết thế nào là Oán Linh, chỉ cảm nhận được nó là một con vật rất đáng sợ được hình dung từ ánh mắt của người lớn. Nhưng càng sợ thì càng dễ bị đổ ngã. Cơn gió Bắc làm tôi càng thương mẫu thân, nhưng lúc này, phía sau lưng bỗng xuất hiện một Oán Linh. Mẫu thân tôi ngã xuống và tôi nhìn thấy nó. Một đôi mắt thật đáng sợ, miệng phun ra lửa, toàn thân toát lên vẻ tà ác. Nó nhìn chằm chằm tôi, từ từ cầm lên mảng tường và cười tà ác. Khi nó định ném vào tôi, Ưng Thúc chợt đến, dùng hết sức lực để nhất kích giết chết tên Oán Linh đó. Ông đưa tôi chạy trốn, chạy xuống núi. Tôi nhìn thấy phụ thân trong đống cỏ, ông nằm yên trong đó.
Một năm trôi qua, tôi lớn lên trong sự dạy dỗ của Ưng Thúc. Bây giờ không còn là đứa trẻ hay nhõng nhẽo mà đã trở thành cô gái 18 tuổi. Ngày ngày luyện võ và nói chuyện với phụ thân tôi mặc dù ông vẫn chưa tỉnh giấc. Tôi biết, tôi đã học được bản lĩnh của Ưng Thúc. Tôi liền nhận nhiệm vụ bảo vệ Gia Viên. Ngày trước, Ưng Thúc và phụ thân tôi đều là Vệ binh của Phi Ưng Bảo, họ xưng hô là Triệu Huynh, Triệu Đệ. Họ canh giữ gia viên cho đến tận sau này, nên tôi luôn coi họ như tấm gương đáng kính của tôi.
Hoa nở hoa tàn, lại một năm nữa trôi qua. Hôm nay, Ưng Thúc mặt mày hớn hở trở về, vừa bước vào cửa đã nói: “Băng Nguyệt, thật là một chuyện vui động trời, có cách cứu phụ thân của cháu rồi…”
Tôi háo hức chờ ông nói với vẻ mặt đầy hi vọng, nhưng ông không nói mà vẻ mặt bỗng trùng xuống. Tôi biết, nếu cứu được phụ thân thì phải trả giá rất đắt. Sau đó, tôi hỏi gì Ưng Thúc cũng không nói, làm như ông chưa nói gì với tôi vậy. Và ông hàng ngày vẫn chăm sóc để duy trì sự sống cho phụ thân tôi.
Có lần tôi đi xa, nhưng về sớm hơn dự định một ngày. Về đến nhà đã nửa đêm, tôi định gọi ông nhưng lại nghe thấy một tiếng thở dài. Tôi liền lắng tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng than thở của Ưng Thúc: “Phi Ca, đệ có lỗi với huynh, đường đường biết cách cứu huynh nhưng đệ vô dụng quá. Biết ngày cuối cùng của huynh đã đến, bỏ qua lần này nữa thì huynh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nhưng đệ không đành lòng để Băng Nguyệt chết. Nếu có thể dùng máu của tôi để là cho huynh tỉnh tôi sẽ sẵn lòng…”
Tôi bỗng giật mình và nhận ra rằng phải dùng dòng máu có cùng huyết thống mới có thể khiến cha tôi tỉnh lại.
Còn vài ngày nữa, tôi không buồn ngó ngàng đến cơm nước. Nhìn thấy ngày bất hạnh sắp đến với cha tôi càng thờ thẫn. Phải dùng máu để cha tôi tỉnh giấc ư? Nhưng làm sao để đổi bây giờ? Tôi không biết.
Tôi quyết định đi tìm Ưng Thúc hỏi cho rõ ràng. Cuối cùng, do bị tôi thúc ép, ông đã nói cho tôi biết: có một nơi là Vạn Kiếp Thành nơi phía Bắc xa xôi. Thành chủ nơi đó có một viên Thiên Băng Châu, trong vòng một tiếng nếu tưới máu tươi của mình chảy qua Thiên Băng Châu lên thân của người chết thì có thể cứu được người. Nhưng cái giá phải trả quá đắt! Người cho máu sẽ biến thành quái vật máu lạnh còn người được cứu sẽ mất trí nhớ.
Hôm sau, khi trời chưa kịp sáng, tôi đã đi. Tôi không muốn Ưng Thúc buồn nhưng tôi nào có biết, Ưng Thúc đã lẳng lặng đi phía sau tôi…
Băng qua Tàn Sơn, Thặng Thủy, vượt qua Vô Cực Hải, cuối cùng tôi đã đến Vạn Kiếp Thành nơi Ưng Thúc nói. Tôi vội vàng tìm đến Thành chủ Vạn Kiếp Thành. Khi nói ra lời thỉnh cầu đầy vẻ hy vọng thì tôi gặp phải thái độ lạnh lùng của Thành chủ: Thiên Băng Châu là báu vật của Vạn Kiếp Thành ta, ngươi nói đưa cho ngươi là được sao? Ngươi mang gì đến để đổi?...
Đúng rồi, ta mang gì đến đổi nhỉ? ta không có gì. Sau đó tôi bị Thành chủ Vạn Kiếp Thành đuổi ra ngoài, nhưng tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi không có thứ gì đáng giá để đổi. Trong lúc tuyệt vọng tôi chỉ có thể khẩn cầu, quỳ dưới cổng Vạn Kiếp Thành cho đến lúc tôi lả đi. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong nhà một Ngư phu. Ông ấy đã thấy tôi, với 7 ngày quỳ dưới cửa Vạn Kiếp Thành hầu như người trong thành đều biết tôi. Ông bảo tôi không nên cố kỉnh, ông có việc phải ra ngoài. Tôi đồng ý, nhưng nếu biết ông đến Vạn Kiếp Thành lấy Băng Châu thì tôi sẽ không bao giờ đồng ý để ông đi.
Hôm sau, Thành chủ cho người gọi tôi vào thành và nói: Nếu không vì tử dân của ta xin chết để đưa Băng Châu cho ngươi, ngươi có quỳ ở đó đến chết ta cũng không thèm màng tới! Nghe lời thành chủ nói, tôi đã khóc rất lâu. Tôi là một sát nhân, chỉ đem tai nạn đến cho người khác, tôi đau lòng quá. Vì tôi, một người tốt đã chết.
Về sau, Thành chủ bảo tôi: Ngươi có thể lấy Băng Châu nhưng khi ngươi hết máu, ta sẽ biến ngươi thành Cự Xà máu lạnh. Ở phía Tây Bắc thành có một bãi biển hoang, ngươi hãy ra đó sinh sống, vĩnh viễn không được rời đó nửa bước, trừ khi bãi biển mòn đi chỉ còn một nửa. Còn nữa, chỉ đến tiếng thứ 9 của ngày Kinh Chập mới có thể cứu người… Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi! Tôi đồng ý yêu cầu của ông ta không chút do dự.
Tiếng thứ 9 ngày Kinh Chập, tôi nuốt Băng Châu. Chợt thấy trong người rất khó tả, dường như bị xé ra làm trăm mảnh và hàng vạn con Tiểu Xà đang cắn xé trong người. Tôi choáng váng cầm kiếm lên, vạch một vạch bên phía tay trái và đưa tay kề vào miệng phụ thân. Tôi ó thể cảm nhận được sinh mệnh đang bị mất đi, từ tứ chi đến tim gan, tất cả dần dần mất hết cảm giác. Tôi đã trở thành một quái vật, ngoài sự hoạt động của mắt và tư tưởng ra thì tất cả đều không thuộc về tôi.
Tôi phải đi rồi, đi thực hiện lời hứa. Tôi quay đầu nhìn Ưng Thúc khóc, nhìn mặt phụ thân đã dần hồng lên: Hãy tha thứ cho nhi nữ. Trí nhớ lúc này đối với phụ thân không phải là điều tốt, quên đi cũng là một điều tốt, ai muốn có một đứa con gái là quái vật chứ? Đi thôi, phải đi thôi…
Sau khi phụ thân tỉnh lại, chỉ nhớ Ưng Thúc và mình có một đứa con gái. Nhưng Ưng Thúc theo lời tôi dặn, nói với phụ thân tôi rằng đứa con gái của ông đã chết trong đại chiến Phi Ưng. Phụ thân không nói gì, đợi khi Ưng Thúc không để ý, ông đã để lại một bức thư và quyết định đi tìm con gái.
Ông đã đổi tên, đi khắp Thế Giới Hoàn Mỹ tìm kiếm tôi. Cuối cùng, dựa vào linh cảm, ông đã tìm đến Huyền Nhai đối diện với bãi biển. Ông đã nhìn thấy một con cự xà rất lớn, mặc dù là quái vật, nhưng vẫn thấy có một cảm giác gì đó rất thân thiết. Đó là cảm giác ông chưa từng thấy trước đây, nên ông đã dừng lại, đứng mãi bên bờ Huyền Nhai. Ông cứ mãi nhìn đại xà âu yếm, như đang nhìn chính đứa con gái của mình.
Tôi đi đi lại lại bên bờ biển nhỏ, không dám ngẩng đầu, nước mắt lặng lẽ rơi...