Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Mị Yêu


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

Mị Yêu – người chuộc tội cô độc

Mỗi khi Trưởng Giả của Thú tộc và Vũ tộc nhắc đến Mị Yêu ẩn hiện ở Ma Thiên Nhai, họ chỉ biết lắc đầu và thở dài, vì ở đây có 1 câu chuyện rất bi thảm về 1 tiểu nữ.

Trước đại chiến Tiên Ma lần thứ nhất, do các tộc không tin nhau, dẫn đến việc họ ngày càng xa cách. Vì thế, việc kết hôn giữa các tộc là điều cấm kị. Đây là một pháp lệnh rất nghiêm ngặt. Nhưng rồi đã có người phá vỡ luật lệ này để kết hôn, đó là một Vũ Mang của tộc Vũ và một Tiên Thú của tộc Thú.

Sau đó, họ không tránh khỏi chuyện phải trả giá cho vi phạm này. Nhưng may thay, trước khi bị đưa đi xử tội, họ đã kịp gửi con gái của mình cho một bằng hữu tộc Vũ là Tiễn Mang - một Vũ Mang anh dũng trên chiến trường của Vũ Tộc. Tiễn Mang đã mang tiểu nữ mang tên Mị Linh này dấu ở Kính Hồ Cư và nàng đã sống bình yên tại đó được 17 năm.

Ngày qua ngày, Mị Linh đã lớn lúc nào không biết. Nhưng dù nàng mang dòng máu của cả tộc Vũ và tộc Thú mà lại không được thừa hưởng đôi cánh tượng trưng của tộc Vũ, cũng  không có đôi tai hay chiếc đuôi giống mẹ nàng. Vì vậy, nàng không hề có linh lực mạnh mẽ của cha nàng, không có ma lực cường đại của như mẹ nàng. Nàng chỉ là một yêu quái mang huyết thống của 2 tộc Vũ - Thú. Do đó, Tiễn Mang đã cố gắng để cho nàng một cuộc sống thanh bình và vui vẻ.

Tiễn Mang là một chiến sĩ vĩ đại của Vũ tộc. Những chiến tích của anh xứng đáng kế thừa chức vụ Trưởng Lão của Tích Vũ Thành. Nhưng mỗi lần Hội đồng Trưởng lão muốn bổ nhiệm anh, anh đều từ chối. Rất nhiều người hỏi tại sao, anh đều cười và nói: “Tôi sẽ giữ lời hứa với bạn tôi, tôi phải bảo vệ một người cả đời, nếu làm Trưởng lão sẽ không có thời gian để chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ nàng đơn và sợ hãi”.

Kính Hồ Cư và Tích Vũ Thành rất xa nhau nhưng ngày nào Tiễn Mang cũng tranh thủ thời gian bay từ Tích Vũ Thành đến Kính Hồ Cư để thăm Mị Yêu. Anh mang thức ăn ngon, bắt những con động vật nhỏ đáng yêu hoặc đưa nàng đi dạo khắp nơi. Đối với Mị Yêu, Tiễn Mang là người thân duy nhất và mỗi khi được gặp anh là lúc nàng vui nhất.

Một hôm, Mị Linh hỏi Tiễn Mang: “Tiễn Mang đại ca ơi, cha mẹ muội là người như thế nào? Họ đang ở đâu? Tại sao không đến thăm muội? họ không cần muội sao?”

Câu hỏi của Mị Linh khiến Tiễn Mang xúc động, anh gãi gãi đầu, trầm ngâm một lúc lâu rồi chỉ lên Thiên Lệ Thành và nói: “Linh Linh, Thành Bảo đang lơ lửng trên trời kia, muội nhìn rõ không? Cha mẹ muội đang ở trên đó. Đợi khi nào muội có cánh và có thể bay, khi đó muội sẽ bay lên đó tìm họ”.

Mị Linh nhìn lên Thiên Lệ Thành: “Ồ! Tiễn Mang đại ca không thể đưa muội lên đó ? Được rồi, đợi khi nào muội biết bay, huynh và muội cùng bay lên đó tìm họ...”.

“Được!”. Tiễn Mang trả lời. Nhưng anh biết, Mị Linh không bao giờ có thể mọc cánh. Nên nàng không thể nào bay lên Thiên Lệ Thành được. Có lẽ đối với Mị Linh có một hy vọng vẫn tốt hơn là để nàng  thất vọng, Tiễn Mang nghĩ vậy.

Vài ngày sau, Tiễn Mang phải nhận nhiệm vụ quan trọng. Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, anh bị Oán Linh tập kích và bị trọng thương. Dù vẫn giữ được tính mạng nhưng do bị thương khá nặng khiến anh không thể cử động được.

Mị Linh đợi mãi, đợi mãi, một ngày rồi hai ngày... vẫn không thấy Tiễn Mang đến. Rồi đã hơn 10 ngày mà anh vẫn không đến. Mị Linh thấy buồn chán vô cùng và đi quanh Kính Hồ Cư. Bất giác nàng đi đến chỗ cửa phong ấn của Minh Thú Thành mà Tiễn Mang đã có lần nói với nàng: Đây là cấm địa vì ở đây có cánh cửa lớn của Minh Thú Thành thông với Ma Giới. Nếu cánh cửa này bị mở, quân đoàn Oán Linh sẽ trà trộn vào Đại Lục Hoàn Mỹ gây tội ác. Anh đã dặn nàng tuyệt đối phải tránh xa và không được mở cánh cửa này.

Mị Linh định quay đi thì có 1 giọng nói phát ra từ cánh cửa: “Tiểu nữ xinh xắn! Nàng có muốn biết cha mẹ nàng hiện giờ đang ở đâu không?”

Mị Linh liền dừng lại và trả lời: “Họ đang ở Thiên Lệ Thành, ta phải đi đây, không nói chuyện với ngươi”.

Nàng vừa nói xong thì từ cánh cửa đó phát ra tiếng cười man rợ: “Họ chết từ lâu rồi, chết lâu rồi…”

Mị Linh không thể tiếp tục nghe nữa. Nàng liền chạy về phòng, ngồi trên ghế nhưng đầu lại nghĩ đến câu nói đó: “Họ chết lâu rồi, chết lâu rồi”. Nàng tự hỏi: cha mẹ ta chết rồi sao, lẽ nào Tiễn Mang đại ca lại nói dối ta?

Nàng tự nhủ không thể có chuyện đó, Tiễn Mang đại ca không thể nói dối nàng được. Mị Linh tự hỏi, nhưng không biết thế nào, nàng lại chạy đến cánh cửa của Minh Thú Thành và nói: “Ngươi lừa ta, Tiễn Mang đại ca nói cha mẹ ta đang ở trên Thiên Lệ Thành đợi ta, khi nào ta có cánh sẽ bay lên tìm họ”.

Tiếng cười lại phát ra: “Tiễn Mang à? Anh ta lừa ngươi rồi, nếu không tại sao không mang ngươi về Tích Vũ Thành? Chán ngươi quá, anh ta đã bỏ rơi ngươi rồi…”

“Ngươi nói láo” - Mị Linh liền cắt ngang câu nói.

Nàng không thể nghe tiếp, liền chạy ra ngoài. Khi nàng chạy ra ngoài, giọng nói đó liền với theo:  “Nếu nàng không tin ta, hãy giúp ta gỡ bỏ lá bùa phong ấn, ta sẽ lên Thiên Lệ Thành, giúp nàng tìm rõ ngọn nghành”

“Ngươi lừa ta, lừa ta” nàng vừa chạy vừa nói, tiếng cười phát ra từ cánh cửa cứ văng vẳng sau lưng nàng.

 Mị Linh lại quay trở về phòng. “Tiễn Mang đại ca cũng không cần mình rồi, nếu không đã lâu như vậy rồi sao không đến thăm mình, cha mẹ mình không phải ở Thiên Lệ Thành sao? Thì ra họ không cần mình, phải không? Tất cả đều không cần mình!” Mị Linh nghĩ mãi, đầu óc nàng rất hoang mang, nàng nghĩ mãi rồi đi về phía cánh cửa Minh Thú Thành.

Tiễn Mang bị thương nặng nhưng vẫn cố gượng dậy để đi. Người dân Tích Vũ Thành không thể can ngăn anh. Quyết định của anh khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu, hơn nữa khi anh đi không cho ai đi theo. Vất vả lắm Tiễn Mang mới bay được đến Kính Hồ Cư nhưng anh không tìm thấy Mị Linh trong phòng. Anh hoảng hốt tìm quanh... bỗng bên ngoài vang lên 1 âm thanh dữ dội. Sau đó cánh cửa Minh Thú Thành được nâng lên, một luồng chướng khí rất nhanh bao phủ cả bầu trời.

Tiễn Mang vội vàng bay đến, nhưng khi đến nơi Mị Linh đã mở cánh cửa  Minh Thú Thành. Theo sau là một đoàn Oán Linh đến từ Ma Giới chạy ra.

“Mị Linh, mau lại đây, nguy hiểm lắm!” Tiễn Mang gọi Mị Linh từ đằng xa.

Mị Linh quay lại nhìn anh và nói 1 cách lạnh lùng: “Không phải huynh đã bỏ rơi muội rồi sao? Huynh đâu cần cần chứ?” Nói đến đây, Mị Linh liền nhìn thấy vết thương của Tiễn Mang. Nàng chợt hiểu ra vì sao anh không đến thăm nàng.

Luồng chướng khí bỗng tan biến, Mị Linh liền chạy đến phía Tiễn Mang nhưng khi vừa chạy được 1 nửa đường, Oán Linh – Yêu Thử Thần Xạ Thủ bỗng giương cung hướng về phía Mị Linh xạ kích. Trong lúc nguy hiểm nhất, Mị Linh thấy dường như thấy có một đôi cánh dang rộng che trở cho nàng và nàng nghe thấy giọng của Tiễn Mang: “Cho dù có thế nào, muội cũng không được rời ta, phải nấp sau ta”.

Mị Linh chưa kịp trả lời, Tiễn Mang liền quay người bay lên trời và bắn tên xuống mặt đất. Mị Linh nhắm mắt lại, vì nàng không muốn thấy việc không hay xảy ra nhưng tiếng kêu thảm thiết của Oán Linh khiến nàng thấy ghê sợ.

Tiễn Mang lại nói với nàng: “Ổn rồi, Linh Linh, muội hãy về phòng đi”. Mị Linh từ từ mở mắt, nhưng Tiễn Mang vẫn quay lưng lại với nàng.

“Nhưng Tiễn Mang đại ca…”

“Hãy về đi”. Tiễn Mang quát lớn, đây là lần đầu tiên anh quát Mị Linh.

Mị Linh sợ qúa vội vàng chạy vào phòng, chỉ dám nhìn trộm Tiễn Mang. Cứ như vậy Tiễn Mang đứng canh giữ ở trước cửa Minh Thú Thành và tiêu diệt những Oán Linh thoát ra từ đó... Không biết bao lâu, khi không còn Oán Linh nào ra khỏi Minh Thú Thành, anh mới từ từ gục xuống.

 “Làm sao bây giờ Tiễn Mang đại ca” lần này Mị Linh khóc vì sợ. Tiễn Mang xoa đầu nàng khẽ nói: “Đừng khóc Linh Linh, sau này còn mình muội, muội phải mạnh mẽ lên, biết không?”

“Muội không muốn, không muốn huynh chết, muội biết lỗi của mình rồi, muội sẽ nghe lời, xin huynh đừng chết, đừng chết” - Mị Linh bỗng khóc rất to.

Tiễn Mang cười nói: “Huynh không chết bây giờ thì cũng sẽ có ngày cũng phải chết”.

“Nhưng muội không muốn huynh chết lúc này”. Mị Linh lau vết máu chảy từ vết thương của Tiễn Mang. Nàng vừa khóc vừa nói: “Muội sẽ nghe lời huynh, sau này sẽ không mắc sai lầm nữa, huynh đừng chết, muội không muốn sống một mình”.

Tiễn Mang nhắm mắt lặng đi một lúc rồi nói: “Linh Linh, đừng khóc, muội hãy nghe ta, ta sẽ nói cho muội biết cha mẹ muội ở đâu”. Mị Linh liền thôi không khóc nữa.

Sau khi nói xong về thân thế của Mị Linh, Tiễn Mang chỉ lên Thiên Lệ Thành nói “Linh Linh, nếu khi nào muội bay lên đó thì…” nói đến đây anh liền từ từ nhắm mắt và ngã xuống.

“Muội không muốn huynh chết, không muốn huynh chết”. Mị Linh hét lên trong điên dại.

Nàng muốn cõng Tiễn Mang đến Tích Vũ Thành để cầu cứu nhưng nàng là nàng gái nhỏ bé không thể cõng anh được. Nàng chạy như điên về phía Tích Vũ Thành, nhưng Vệ binh Tích Vũ Thành không cho nàng vào. “Tôi là hậu duệ của của Vũ Tộc, cha tôi là một Vũ Mang, cầu xin hãy cứu lấy Tiễn Mang đại ca”. Nhưng cho dù nàng nói thế nào đi chăng nữa người trong thành cũng không tin nàng.

Nàng đành chạy về Vạn Hóa Thành nhưng Vệ binh Vạn Hóa Thành cũng không cho nàng vào. “Tôi là hậu duệ của của Vũ Tộc, cha tôi là một Vũ Mang, cầu xin hãy cứu lấy Tiễn Mang đại ca, tôi xin các anh!”. Nhưng mặc cho nàng kêu gào suốt 1 ngày 1 đêm, khản giọng không nói nên lời thì Thú Tộc cũng không có ai đến giúp nàng.

“Đúng rồi, mình phải cố gắng, phải cõng Tiễn Mang đến Tích Vũ Thành, nhất định sẽ có người cứu huynh ấy”. Nàng nghĩ như vậy, nhưng khi về đến Kính Hồ Cư nàng không thấy Tiễn Mang ở trong phòng nữa. Nàng tìm mãi, tìm mãi, phát hiện gần Kính Hồ Cư có một Oán Linh đến từ Minh Thú Thành – Yêu Ngưu Nô Phó đang ung dung ngồi liếm móng chân, bên cạnh nó có 1 vết máu.

Đột nhiên, Mị Linh thấy choáng váng, nàng không thể đứng vững được nữa liền ngã ra đất, đúng rồi, Tiễn Mang đại ca đã trở thành miếng mồi ngon cho Oán Linh.

Mị Linh muốn khóc mà không thể khóc nổi: “Đúng là lỗi của ta, nếu chúng không đuổi theo ta thì Tiễn Mang đại ca sẽ không bị chết”.

Trên hàng lông mày của Mị Linh nỗi lên 2 đường oán khí màu đen. Nàng tát mình một cái thật đau và nói: “Nếu không do mày, Tiễn Mang đại ca đã không chết”.

Mị Linh lắc lắc đầu đứng lên, nói: “Đúng rồi, Tiễn Mang đại ca chưa chết, huynh ấy chỉ  chơi trò ú tìm với ta thôi, chỉ cần tìm thấy huynh ấy, chúng ta có thể về nhà”

Mị Linh cứ nói 1 mình như vậy, từ từ đi về hướng Ma Thiên Nhai.

Từ đó, mọi người thấy 1 tiểu nữ vừa giống Vũ tộc vừa giống Thú  tộc xuất hiện ở Ma thiên Nhai đó là Mị Linh, nàng cứ mãi ở đó tìm đại ca...