Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I
Tôi cầm cây đàn tranh lên, các vũ ca liền đó nhảy múa theo điệu nhạc, quan khách phía dưới thềm dõi theo đều say lơi lả. Tầm Mộng Các cứ thế lại một hồi oanh oanh yến ngữ...
Lịch sử Hoàn Mỹ năm 2789, Oán Linh đại quân công phá Bàn Ti Lĩnh, vó ngựa sắt xông thẳng vào phía Đông đại lục. Lịch sử Hoàn Mỹ năm 2791, quân đội Lân Thủy Trấn thất thế, đại tướng quân trấn thủ Ma Kha La Sa tử chiến trên Hộ Thành Kiều. Khi cổng thành bị phá, quân phụ đại thần Văn Đạt Tây Lân Thủy Trấn quỳ trên tường thành, rút kiếm tự vẫn.
Lân Thủy đổi chủ, Oán Linh Quân xông thẳng về phía đông - trung tâm Đại lục. Hoàng Thành lúc này nghìn trùng nguy hiểm. Chiến sự cận kề, bách tính đã rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Vậy mà trong Hoàng Thành vẫn không hề cảnh giác, tiếng ca hát nhảy múa nhộn nhịp suốt ngày đêm!
- Công chúa đi đâu vậy? Phi Hồng vội nhặt chiếc đàn ngọc vừa bị quăng xuống đất, nhanh chân bước theo Ngọc Lê sớm đã không thấy thân ảnh.
- Ta không biết tại sao lúc đó phụ vương lại đồng ý cho ta và Tầm Mộng Thiếu Thành Chủ. Chiến sự tiền phương trong lúc khẩn cấp, bách tính đang phải chịu khổ chịu nạn, lẽ nào phụ vương thực sự không để tâm đến? Tình hình nguy cấp thế này mà vẫn ngày đêm mải mê với những vũ cơ đàn ca nhảy múa? Ngọc Lê vừa đi vừa đùng đùng nổi giận nói.
Sáng sớm đã nghe nói tiền tuyến chiến sự vô cùng khẩn cấp, Lân Thủy thất thủ, Ma Kha La Sa tướng quân và Văn Thừa tướng kéo quân đến chi viện lần lượt tự vẫn. Vậy mà một khác sau giờ Ngọ, Thử Lâm Vương lại phái người mang đến 16 hòm báu, nói là Tầm Mộng Thiếu Chủ đích thân mang sính lễ đến cầu hôn Ngọc Lê công chúa. Tầm Mộng Cảng mong muốn có thể kết thân với Thử Long Quốc, đó là một việc tốt cho cả trăm năm.
Ngọc Lê vô cùng tức giận, trong lúc quốc nan thế này Tầm Mộng Thiếu chủ lại đưa ra lời mời thành thân. Càng đáng nói hơn nữa là, phụ vương hoàn toàn không hỏi ý kiến nàng, tự mình nhận lời hôn sự. Đến khi sính lễ được mang đến cửa cung điện, thì Ngọc Lê mới biết đại sự hôn lễ của mình đã được quyết định từ lúc nào rồi!
***
Đến trước cửa Ngự Long Điện, chưa vào cổng đã thấy rộn lên tiếng ca hát. Quả nhiên, Tầm Mộng Thiếu Chủ đến bái kiến lần này không những mang sính lễ cầu hôn Ngọc Lê công chúa, mà còn đem theo rất nhiều mỹ nữ ca hát nhảy múa. Lúc đó, Thử Lâm Vương đang ngồi trên ghế rồng, trái ôm phải ẵm, thính ca thưởng vũ, tâm trạng có vẻ vô cùng vui sướng, ngay cả khi có người vào điện cũng không hề phát giác.
Ngọc Lê nổi giận đùng đùng, tấm lụa màu trắng từ ống tay áo phất lên, đập liên hồi về phía lạc sư đang gõ trống. Đòn đánh ấy khí thế phi phàm, làm kinh động lạc sư đang mải mê nhảy múa, thức tỉnh Thử Lâm Vương đang say sưa với đàn sắc và cũng làm chấn động cả Nam Cung Đồ Minh đang quan sát thế cục.
Thử Lâm Vương giận sôi người, nhưng khi nhìn thấy con gái yêu của mình, dường như đã phần nào hiểu ra, đành cho đám lạc sư và vũ cơ ấy rút lui. Khi mọi người đã lui cả, Ngọc Lê mới nhìn thấy người con trai lạ.
Là một người vũ trang màu xanh đen, mày kiếm mũi ưng, trên lớp tóc mai chỉnh tề quấn một chiếc khăn hình hắc long hướng bay lên trời. Đôi mắt buồn sâu thăm thẳm, nhìn chằm chặp vào giai nhân đứng phía trước. "Lẽ nào anh ta chính là Tầm Mộng Thiếu Thành Chủ mà người ta vẫn nói?” Ngọc Lê đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của người con trai, lập tức không một chút do dự, ngẩng đầu đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt sâu hút...
***
Tại Hoa đình của thành Nam, Ngọc Lê cầm đàn ngâm. Ngâm xong một khúc, nàng đứng lên bước đến lan can, nhìn về phía những bông hoa sen mới nở trong hồ, rồi thở dài.
- Công chúa sao lại thở dài như vậy, lẽ nào lại gặp chuyện gì? Phi Hồng nhấc chiếc khăn lụa đậy lên cây đàn, rồi ngoảnh đầu hỏi. Ngọc Lê cúi đầu không đáp, vẫn lặng lẽ nhìn về phía hồ.
- Công chúa, Tầm Mộng phái 30 vạn tinh quân chi viện cho tiền tuyến, hiện giờ tình hình chiến trận khu vực Tước Họa Than đã ổn định trở lại. Văn Tướng quân thống lĩnh đại quân trấn thủ Đoạn Cung Sơn, Hoàng Thành lại có thêm 3 vạn quân hộ vệ do cha phò mã đưa đến. Đến nay, mối nguy lớn nhất với Thử Long là quân Oán Linh đã được hóa giải. Còn công chúa, tháng sau sẽ kết hôn cùng phò mã, còn có điều gì không vui nữa? Phi Hồng nôn nóng hỏi.
Ngọc Lê ngẩng đầu nhìn Phi Hồng, lại đưa mắt nhìn về phía những bông sen mới nở trên mặt hồ, một hồi lâu, mới chầm chậm lên tiếng:
- Không phải là ta không vui, chỉ có điều ta có một chút không can tâm mà thôi.
- Không can tâm vì không quyết định được hôn sự cho mình, hay là không can tâm vì không làm chủ được tình cảm của mình? Một cô gái mặc y phục màu tím từ phía hành lang bước đến, mỉm cười nói với Ngọc Lê.
- Giáng Tử? Giáng Tử tỉ tỉ! Thanh âm mang đầy niềm vui đồng thời cất lên, hai đôi mắt trìu mến hướng nhìn người con gái phía trước.
- Giáng Tử bái kiến Công chúa, đã hai năm không gặp, Công chúa có khỏe không? Giáng Tử xúc động nhìn Ngọc Lê và Phi Hồng, nhưng cũng không để mất lý trí, trước hết thỉnh an Ngọc Lê.
- Giáng Tử mau đứng lên đi. Chúng ta đều là chị em, hà cớ phải đa lễ. Ngọc Lê vội vàng đỡ Giáng Tử dậy. Phi Hồng lúc đó mắt đã nhòa lệ, hai bàn tay nắm lấy cổ tay Giáng Tử, xúc động không nói nên lời.
Giáng Tử vốn là thị nữ cùng Phi Hồng hầu hạ công chúa, có lần con của Văn Tướng quân là Văn Ngôn Hoa cùng cha vào cung, đi nhầm đến Bách Hoa Lâm thì đột nhiên nhìn thấy Giáng Tử đang bẻ mai cắm hoa cho Ngọc Lê. Hai người vừa nhìn thấy nhau mắt đã không thể rời.
Theo quy định của Hoàng Thành, thị nữ và tướng thần không được kết duyên nhưng Ngọc Lê và Giáng Tử, Phi Hồng danh là chủ tớ, thực ra lại là chị em. Ngọc Lê không nhẫn tâm nhìn Giáng Tử tương tư đau khổ, liền tấu thỉnh Thử Lâm Vương nhận Giáng Tử làm nghĩa muội rồi gả cho Văn Ngôn Hoa. Như vậy, mọi việc đều tốt đẹp. Chỉ có điều, sau khi Giáng Tử xuất giá và ra khỏi cung, thì không thể thường xuyên trở về Hoàng Thành. Xa nhau đã hai năm, ba chị em nhớ nhau tưởng như muốn chết.
***
- Giáng Tử, hôm nay trở về Hoàng Thành là vì hôn lễ của Ngọc Lê sao? Lần này tỉ sẽ ở lại Hoàng Thành trong bao lâu? Văn Ngôn Hoa có tốt với tỉ không? Nếu anh ta ức hiếp tỉ, tỉ cứ nói với Ngọc Lê, Ngọc Lê nhất định sẽ không tha cho anh ta! Có lẽ quá xúc động vì tỉ muội lâu năm không gặp, Ngọc Lê hỏi liền không ngớt. Phi Hồng cũng xúc động không nói nên lời, chỉ nhìn Giáng Tử rồi gật đầu liên hồi.
- Công chúa! Hai năm không gặp, cái tính nôn nóng của Công chúa vẫn không hề thay đổi. Giáng Tử lần này nhận lời mời của Công công trở về Hoàng Thành tham gia hôn lễ của Công chúa, nên sẽ ở lại Hoàng Thành một thời gian. Còn nữa, phu quân rất tốt với Giáng Tử, nếu có chuyện gì, nhất định không thể là chàng ăn hiếp Giáng Tử, mà chỉ là Giáng Tử ăn hiếp chàng thôi! Giáng Tử cũng theo Ngọc Lê, liền một mạch trả lời tất cả các câu hỏi. Ngọc Lê ngượng ngùng gật gật đầu, Giáng Tử và Phi Hồng đều che miệng cười...
Hoàng Thành mênh mông bốn phía nhuộm một màu đỏ, khắp nơi rộn lên không khí của ngày hôn lễ, nhưng Giáng Tử bất giác cảm thấy có một điều gì đó nặng nề kìm nén.
- Tướng quân! Phát hiện thấy rất nhiều Oán Linh Chiến Sĩ trong rừng cây phía dưới núi, Doanh trại tiên phong cắm dưới chân núi đã mất liên lạc!
- Báo! Tướng quân, trên đỉnh núi cao xuất hiện một số lượng lớn Oán Linh Cung Thủ, hiện giờ chúng không ngừng từ phía Chu Tước Kiều tiến đến!
- Tại sao lại như vậy! Chẳng phải Tước Họa Than có 30 vạn thiết kị quân và 20 vạn Tầm Mộng Tướng sĩ phòng thủ? Oán Linh Quân làm sao có thể phá vỡ phòng tuyến, xông vào nội địa Đoạn Cung của ta? Văn Ngôn Quốc giận dữ đập bàn đứng dậy, Tước Họa Than tổng cộng có 50 vạn tướng sĩ, mỗi người đều là tinh anh trong Doanh trận của Thử Long và Tầm Mộng! 30 vạn Thử Long thiết kị, là chủ lực của Thử Long Quốc, sao có thể để Chu Tước Kiều thất thủ trong khi hậu phương không hề biết đến tình hình ngoài chiến trận?
- Ngôn Quốc, hãy tĩnh tâm lại một chút, việc đó nhất định sẽ có cách. Nhưng việc cấp bách nhất lúc này, là chúng ta phải có kế hoạch phòng thủ Đoạn Cung. Đoạn Cung là phòng tuyến cuối cùng của Thử Long Hoàng Thành, quyết không thể chiến bại. Nếu thất bại, Đoạn Cung thất thế, sẽ nguy hại đến Thử Long! Không hổ danh là Khâm Tứ nhất phẩm phu nhân, tình hình nguy kịch như vậy, vẫn có thể bình tĩnh phân tích lợi hại với phu quân.
- Phụ tướng! Đại sự không tốt, phía sau núi lại có thêm quân tập kích vào doanh trại. Lương thực cho quân sĩ đã bị phá hỏng hết, hậu cần tướng sĩ toàn quân đã bị tiêu diệt. Đường đến kho đã bị chặn và đổi cờ, sợ rằng đã rơi vào tay kẻ địch! Văn Ngôn Trung vội vàng xông vào doanh trướng, không kịp khấu lễ, khẩn cấp báo cho phụ mẫu biết quân tình.
- Tướng quân! Hiện giờ quân ta đã đến gần cường địch, đường phía sau đã bị cắt đứt, lại mất đi nguồn lương thực hỗ trợ. Đừng nói cứu nguy cho Hoàng Thành, e là tự lo cho mình cũng khó! Lời Tham tướng Tổ Chi Mưu vừa nói ra, như tiếng sét đánh bên tai, vô tình phá vỡ đi niềm hi vọng trong lòng dân chúng.