Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

Ngọc Lâm công chúa và Tầm Mộng Cảng Thiếu Thành Chủ cử hành tân hôn đại lễ. Thử Lâm Vương đã thông cáo toàn thành, ban lệnh cho cả thành cùng chung vui đại lễ.

- Công chúa, không cần thay nữa đâu, bộ nào cũng đều đẹp cả! Phi Hồng đón lấy bộ váy cưới mà Ngọc Lê vừa thay ra, rồi lại đón lấy bộ váy mới mà thị nữ vừa mang vào phòng dâng cho Ngọc Lê.

- Không được, hôn lễ chỉ được mặc một bộ váy, công chúa ta gả cho người khác, nhất định phải mặc bộ váy cưới đẹp nhất! Ngọc Lê đáng yêu như một đứa trẻ nũng nịu với Phi Hồng, rồi nàng xấu hổ cầm theo bộ váy mới chạy vào phòng thay đồ.

 

- Thực là không có cách nào với công chúa nữa rồi! Phi Hồng lắc đầu thở dài.

- Giáng Tử, tỉ sao thế, có chuyện gì à? Phi Hồng lúc này mới phát hiện ra, Giáng Tử hôm nay cứ lặng lẽ, dáng vẻ như thể có rất nhiều tâm sự.

- Không có! Không có chuyện gì thật mà! Giáng Tử dường như tỉnh mộng, vội vàng giải thích với Phi Hồng.

- Giáng Tử tỉ tỉ! Có thực là không có chuyện gì xảy ra? Đừng có giấu muội, có phải là thấy đại hôn của Công chúa, tỉ nhớ đến phu quân thân yêu của mình không?

- Có lẽ là như vậy! Không biết chàng lúc này có trong quân doanh không, liệu chàng có khỏe không? Giáng Tử cúi đầu vuốt lại chiếc váy cho chỉnh tề, hàng lông mi rung rung.

***

Tầm Mộng quân phản nghịch, Đoạn Cung vì thế thất thủ! Văn Ngôn Quốc đại tướng quân trong lúc loạn chiến đã bị vô số mũi tên bắn phải, chiến đấu đến mức tinh kiệt lực tẫn mà chết. Khâm Tứ nhất phẩm phu nhân dùng sức mạnh sinh mệnh, triệu lên Vạn Cổ Thực Thiên, yểm hộ cho con trai và các tham tướng phá vỡ vòng vây. Cuối cùng, ngay cả Tham tướng Tổ Chi Mưu cũng phải rút lui giữa đường, sau khi bị tách ra khỏi Văn Ngôn Trung, đã chết dưới loạn tiễn của Oán Linh Cung Thủ!

Văn Ngôn Trung cố gắng nắm lấy Ngân Thương, thân thương chạm đầy vết khắc, dây tua đã nhuộm đẫm cả một màu đỏ máu. Nghiến chặt răng, sau đó liền rút mũi tên cắm phía trước ngực, nhìn thi thể tướng sĩ chất đầy trên những vách đá.. tiếp đó Oán Linh Quân đang dồn lên khắp núi!

"Tầm Mộng loạn chiến, Đoạn Cung thất thủ, Thử Long Hoàng Thành lâm vào nguy biến. Mau cấp tốc di giá Thử Vương đến Kiếm Tiên cầu trợ, chờ phục quốc." - Văn Ngôn Trung tuyệt vọng nhìn huyết thư trong tay, đó là niềm hi vọng mà cha mẹ và các tướng sĩ đã phải dùng cả tính mệnh của mình để bảo vệ. Nhưng hôm nay, bản thân lại đánh mất đi niềm hi vọng của họ, bị kẻ địch ép đến dốc núi!

- Ông trời, người quên mất Thử Long Quốc ta rồi sao! Văn Ngôn Trung kêu lên một cách bi thảm.

- Văn Tướng quân, Đoạn Cung thất thủ, Thử Long Hoàng Thành do 5 vạn quân hộ vệ Tầm Mộng nắm giữ. Dù có thể sống sót trở về Hoàng Thành thì quân tình cũng không thể báo đến tai hôn quân. Đã vậy rồi, sao Tướng quân còn không đầu hàng? Chủ ta từ trước đến nay cảm kích Văn Gia kiêu dũng thiện chiến, trước sau đều trung thành, đáng tiếc gặp phải hôn quân. Nếu Tướng quân muốn quy thuận Tầm Mộng, cha ta tất sẽ trọng dụng Tướng quân.

- Văn Đại Tướng quân và Nghiêm phu nhân trung hồn liệt sĩ, mặc dù không vì người Tầm Mộng nhưng tấm lòng trung nghĩa khiến người khác phải khâm phục. Chủ ta quyết định lập Trung Hồn Bài cho hai vị, xây dựng miếu đường liệt sĩ, Tướng quân thấy thế nào?

Văn Ngôn Trung ngẩng đầu, nhìn trân trân vào người Tướng lĩnh Tầm Mộng đang nói. Rất lâu sau, phất tay lên, huyết thư theo gió bay đi!

- Văn Gia Nhị Lang, thề trung với Thử Long, nguyện làm hồn chiến quốc, không làm hạ nô! Văn Ngôn Trung ngẩng đầu lên trời kêu vang, bên cạnh dội lên từng tầng khí.

- Bức Sát Kích - Hủy Thiên Diệt Địa! Bầu trời đột nhiên rực đỏ, một lúc sau, phong vân biến sắc, chớp hiện sấm vang. Đại địa tiếp đó chấn động dữ dội, rồi phát ra một tiếng nổ cực lớn. Tiếng sấm cùng những ánh chớp giằng xé như muốn tôn thêm vẻ uy nghiêm của ông trời, rồi xông về phía đám người một cách khủng bố, sau đó nổ ầm.

Văn Ngôn Trung cố gắng vận khí ra ngoài, cảm giác như Chân khí cạn kiệt, kinh mạch vỡ vụn. Trong khoảnh khắc rơi xuống, dường như đã nhìn thấy...

***

Ngọc Lê mặc một bộ xiêm y màu đỏ, đôi mắt thoáng chút e ngại. Nàng đứng thẳng phía trước gương trang điểm, quả thật xinh đẹp vô cùng. Tối nay nàng phải làm tân nương rồi, Ngọc Lê vừa vui mừng xen lẫn đau thương.

Vui ở chỗ Tân Lang là người nàng ưng ý, nàng được gả cho đúng người mình thích. Buồn ở chỗ sau tiệc cưới này nàng sẽ cùng phu quân đến Tầm Mộng Cảng, từ đó sẽ phải sống xa nhà đến ngàn dặm. Ngọc Lê mặc dù không có tình cảm thật sự sâu nặng với phụ vương, thậm chí đôi lúc còn có phản cảm với vị vua đớn hèn, nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của nàng, là người thân duy nhất trên thế giới này của nàng. Ly biệt lần này, liệu còn có ngày gặp lại, Ngọc Lê cũng không biết nữa...

Nam Cung Đồ Minh mặc bộ trang phục Tân Lang, trông vô cùng tao nhã. Lúc đó, chàng đang ngắm nhìn thê tử tương lai của mình. Nàng trên đầu đội một chiếc khăn phủ màu đỏ, được bà mối và Phi Hồng dìu từ từ đi đến.

- Ngọc Lê! Nam Cung Đồ Minh thầm gọi cái tên ấy trong lòng. Trong kế hoạch, giả vờ phái binh đến chi viện cho Thử Long, để có được sự tín nhiệm của Thử Lâm Vương, nắm đại quyền các cơ sở ở tiền tuyến. Tiếp đó cầu hôn với Thử Long công chúa, lợi dụng thân phận phò mã để ở lại Hoàng Thành, chờ đến khi thông thuộc địa hình, dần dần sẽ mua chuộc thủ vệ Hoàng Thành. Cuối cùng vào đêm đại hôn, lợi dụng hôn lễ khi mọi người lơ là phòng bị sẽ khởi binh đoạt thành, đưa Thử Lâm Vương và những đại thần trung thành của Thử Long vào lưới!

***

Chiếm đoạt Thử Long Quốc, Tầm Mộng đã bí mật âm mưu từ lâu. Có điều, Thử Long dù sao cũng là quốc đại cường thịnh, Tầm Mộng từ trước đến nay không dám xem nhẹ. Lần này mượn sức mạnh của Oán Linh Quân, lấy cớ chi viện, thâm nhập vào nội bộ Thử Long. Do Thử Lâm Vương ngu hèn vô đạo, Nam Cung Đồ Minh lại được công chúa yêu mến, lần này hành động quả nhiên như hổ mọc thêm cánh, thiên y vô phùng. Nhưng có điều nằm ngoài dự đoán là, Nam Cung Đồ Minh đã có tình cảm thực sự với công chúa!

Đêm tân hôn xảy ra dị biến, quốc phá gia vong nhưng mà người chủ sự lại chính là Tân Lang, không biết lúc đó nàng có chịu chấp nhận không? Hẳn nàng sẽ rất hận ta... Nam Cung Đồ Minh đau khổ nghĩ, chàng hít thở thật sâu, trên vầng trán cao rộng hiện lên vẻ cô đơn.

- Phụng thiên thừa vận, Thử Long Vương chiếu viết. Hôm nay, Thử Long Quốc - Ngọc Lê công chúa và Tầm Mộng Cảng thiếu thành chủ hỉ kết lương duyên. Thử Long và Tầm Mộng trở thành thân bang, mãi là nước đồng minh!

Pháo lễ rộn lên, âm thanh vang động cả thành. Trước bàn tân nhân vái thiên địa, lễ xong hai người đã trở thành đôi uyên ương.

***

Tại cửa Bắc Hoàng Thành, cả vạn mũi tên từ trên trời bắn xuống, bắn xuyên qua thân mình các Tướng sĩ thủ thành. Những tướng sĩ ấy đến chết cũng không biết mũi tên kia  từ đâu bay đến...

Hỏa đăng chiếu sáng, cả Ngự Hoa Viên, đầy ắp thị đồng thị nữ qua lại náo nhiệt. Rượu và đồ nhắm lần lượt được đưa lên bàn tiệc. Đại thần tham dự, hoặc ngâm thơ thưởng rượu, hoặc cao đàm khoát luận, hoặc say sưa với những điệu ca vũ...

 

Tại cửa Nam Hoàng Thành, ánh lửa chợt nổi lên, sau đó cổng thành đóng chặt. Trên tường thành, cờ soái đã bị đổi. Tướng giữ cửa Nam đến chết cũng không hiểu nổi, vừa nãy còn cùng chúc rượu với viện quân, cớ sao đột nhiên lại kề dao trước cổ?

Trên bầu trời Ngự Hoa Viên, pháo hoa đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Mọi người kinh ngạc đứng lên, ngẩng đầu ngắm nhìn những vòng sáng xinh đẹp như mộng. Từng chấm lửa nhỏ li ti với màu sắc sinh động khiến người ta phải lóa mắt ngước nhìn.

Chợt một thị nữ ngã xuống, sau lưng hiện rõ một mũi tên cắm rất sâu, nhưng không có ai phát giác... Rồi một loạt các mũi tên như mưa bắn xuống, máu chảy xối xả, những người đang say sưa trong mộng kia mới hốt hoảng bừng tỉnh.

Ánh đuốc lay động, ánh sáng đuốc in lên chiếc khăn phủ màu đỏ, sau chiếc khăn đỏ ấy là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Ngọc Lê lặng lẽ ngồi trước giường, phía sau những viên trân châu tròn tròn óng ánh kia, đôi mày xinh đã đượm nét buồn. Bái thiên địa xong, sau khi được hỉ nương dìu về cung, từ lúc đó nàng vẫn không thấy phò mã đâu. Bên ngoài cung không thấy tiếng ồn ào náo nhiệt. Nhưng trong tân cung của mình cũng lạnh lẽo thế này sao, lẽ nào đêm tân hôn lại ảm đạm thế này?

Ngọc Lê buồn rầu nghĩ, đang muốn lật chiếc khăn hỉ ra, thì đột nhiên cửa phòng mở. Ngọc Lê lập tức chỉnh lại cổ áo rồi ngồi quỳ xuống yên lặng, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt xinh đẹp đằng sau chiếc khăn màu đỏ càng trở nên đỏ hơn.

- Công chúa, nhanh đi cùng ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này! Giáng Tử vội mở cửa vào, không kịp hành lễ, vội chạy đến phía trước giường, nắm lấy bả vai Ngọc Lê kéo ra ngoài.

- Giáng Tử, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lê định thần lại, vội dừng bước, rồi không ngừng hỏi Giáng Tử.

- Thiếu Chủ có lệnh, trông coi Ngọc Lê Công chúa, nếu có chuyện gì sơ xảy, cẩn thận cái đầu của các ngươi! Bên ngoài cung rộn lên những tiếng bước chân, Giáng Tử đầy vẻ kinh hãi:

- Công chúa, bây giờ không còn kịp nói nữa đâu. Công chúa hãy nhanh đi cùng ta! Nói rồi nắm lấy vai Ngọc Lê, quay mình chạy về phía hậu viên.

Sau hậu viên có một cánh cửa chếch ra khỏi cung. Lúc này Ngọc Lê mới biết, trong Hoàng Thành đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. Trên đường đi, thi thể người chồng chất, Đại Lí thạch đen huyền giờ đã nhuộm đẫm một màu đỏ máu. Trên bức tường của cung điện, tên gãy cờ tàn, cả Hoàng Thành phủ một làn khói mờ mịt.

- Trời ơi! Giáng Tử! Lẽ nào Oán Linh Quân tấn công Hoàng Thành rồi sao? Ngọc Lê không dám lơ là, chuyển tay nắm lấy Giáng Tử rồi vội vàng hỏi. Giáng Tử nhìn Ngọc Lê xót thương, nhẹ nhàng buông lỏng tay Ngọc Lê ra, rồi nắm lấy cổ tay nàng:

- Công chúa, chúng ta đi trước đã. Thời gian không còn nhiều, đợi đến khi thoát ra khỏi Hoàng Thành, Giáng Tử nhất định sẽ nói cho công chúa biết.

- Oán Linh Quân đã tấn công vào Hoàng Thành rồi sao? Chẳng phải là Văn Tướng Quân đang trấn thủ Đoạn Cung Sơn, lẽ nào Đoạn Cung Sơn đã thất thủ? Cớ sao Hoàng Thành không nhận được một chút tin tức gì? Oán Linh Quân làm sao có thể tấn công được vào Hoàng Thành? Thủ vệ của Hoàng Thành đâu? Còn có đội hộ vệ của phò mã?

- Phò mã! Đúng rồi! Phò mã đang ở đâu? Ngọc Lê không ngừng hỏi. Nghĩ đến phò mã, hiện giờ Hoàng Thành đã bị Oán Linh Quân công phá, phò mã e rằng lành ít dữ nhiều. Nói đến đây, Ngọc Lê không cầm nổi lòng mình, tim nàng lạnh buốt.

- Giáng Tử! Cuối cùng phò mã đang ở đâu? Mau nói cho ta nghe đi! Ngọc Lê buông tay Giáng Tử, rồi lớn tiếng hỏi.

- Công chúa, xin đừng hỏi nữa. Trước tiên hãy cùng ta đi có được không. Giáng Tử cầu xin công chúa! Giáng Tử nuốt lệ khẩn cầu, rồi lại nắm lấy tay Ngọc Lê đi về phía trước.

Ngọc Lê đột nhiên rút tay ra khỏi Giáng Tử, vừa lùi lại vừa lắc đầu:

- Không được! Ta phải đi tìm phò mã! Ta phải đi tìm chàng! Nàng nói xong liền quay mình bước đi.

- Công chúa! Tầm Mộng quân phản nghịch, Đoạn Cung đã thất thủ. 30 vạn Thử Long Tướng sĩ giờ không còn một người, Văn Tướng quân và thê nhi đều bị vong mạng trong tàn chiến! Nói đến đây, Giáng Tử khóc không thành tiếng.

Hít một hơi thật sâu, Giáng Tử ngẩng đầu nhìn Ngọc Lê đang run rẩy, khẩn cầu nói:

- Công chúa điện hạ, bây giờ cả Hoàng Thành đều bị Tầm Mộng khống chế rồi. Oán Linh Quân cũng là do chúng mở cổng thành cho tấn công vào. Tầm Mộng, vốn có dã tâm chiếm đoạt Thử Long Quốc ta! Công chúa! Người là công chúa của Thử Long Quốc ta, cũng là hi vọng của Thử Long Quốc! Khẩn cầu Công chúa hãy đi cùng thị nữ!

Ngọc Lê từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn bầu trời đêm tối mịt, cười lạnh lùng:

- Thì ra là như vậy! Tầm Mộng liên hôn, chẳng qua cũng chỉ là một âm mưu! Ha ha! Ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong âm mưu ấy! Hi vọng? Ha ha... Ta đáng là tội nhân của Thử Long!

Ngọc Lê giật chiếc mũ ngọc châu từ trên đầu, tàn nhẫn ném xuống đất. Những hạt ngọc trai trên mũ lần lượt bắn ra, lăn lăn trên nền đất thấm đầy máu. Ngọc Lê tóc dài xõa qua vai, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt vô cùng xinh đẹp. Trang phục màu đỏ ngày hôn lễ, lúc này lại mang thêm một vẻ đẹp thê lương.