Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

Trên Ngự Tông Điện, trước linh bài quân vương các đời Thử Long, Thử Long Vương ngồi tê liệt trên nền đất, dựa vào chiếc cột, tay cầm bình rượu, say không còn biết gì nữa.

- Phụ vương! Cánh cửa đại điện từ từ mở ra. Ngọc Lê nhẹ nhàng bước đến phía trước an đài, run run nhìn linh bài quân chủ qua các đời Thử Long, thảm thiết nói:

- Thử Long Quốc... vong quốc rồi...

Thử Lâm Vương không nói một lời, chỉ cắm đầu uống rượu… Một hồi lâu, ông ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Lê thở dài, rồi lại cúi đầu.

- Ngày trẫm xuất thế, tiên vương từng mơ thấy long mạch bị đứt. Nhưng lúc đó, mẫu hậu rất được sủng ái, tiên vương cũng không để ý nữa. Nói hết một câu, rồi lại hít một hơi thật sâu:

- Rượu ngon! Thử Lâm Vương trầm trồ khen.

- Khi trẫm lên 7 tuổi, Vạn Lưu có Tiên trưởng qua du ngoạn. Ngài nhìn tướng mạo trẫm liền nói: Thử Long quốc vận sẽ mất trong tay ngươi. Thử Lâm Vương đột nhiên đặt bình rượu trong tay xuống, mắt nhìn về phía tấm bảng. Tấm bảng phía trước an đài được làm từ một viên Đại Lí thạch vô cùng lớn, nhưng trong tấm bảng Đại Lí Thạch kiên cố đó, lại được ép thêm hình một con rồng khắc bằng bạch ngọc.

- Hậu cung lúc đó, Mị Phi vốn là có quyền lớn nhất. Chỉ có mẫu hậu do thân phận là hoàng thất, miễn cưỡng mới có thể chống chọi được. Sau khi Mị Phi được ân sủng, không hiểu vì sao mà cả hoàng thất, chỉ có được duy nhất một người con. Còn những người khác, nếu không phải là thai chết, thì cũng gặp tai vạ mà chết sớm. Đường đường Thử Long Quốc Chủ, cung tần mỹ nữ có tới 3 ngàn, nhưng lại chỉ có một vị hoàng tử, điều này khiến tiên vương vô cùng buồn tủi.

- Sau đó, lại thêm nhiều lần chiến bại Oán Linh Quân ở biên giới càng khiến tiêng vương oán thán. Trong nước, phản tặc nổi lên khắp nơi, áp lực ngày càng lớn, khiến cho tính tình của tiên vương ngày càng trở nên bạo ngược. Khi Tiên Trưởng nói rằng, trẫm sẽ trở thành vong quốc chi quân, tiên vương sợ hãi, từng muốn đưa trẫm đến chỗ chết, may có mẫu hậu liều mạng cứu giúp. Nhưng từ đó trở đi, tiên vương luôn có ác tâm với trẫm, mẫu hậu cũng chịu liên lụy, bị đầy vào lãnh cung, cuối cùng vì uất ức mà qua đời.

 

Thử Lâm Vương đột nhiên đứng dậy, đi đến phía trước linh vị, nhìn chằm chằm vào bài vị Thử Ngạo Vương. Ông ta vừa nói vừa rập đầu sát đất:

- Năm 16 tuổi, tiên vương Thủy Cúc Ngạo băng hà, sinh tiền chỉ có một hoàng tử. Thế là, trẫm - người mà từ nhỏ đã được tiên đoán là Vong Quốc Chi Quân đã thuận lợi bước lên ngôi vị Thử Long Quốc Chủ! Ha ha!

Thử Lâm Vương vừa uống rượu, vừa đi qua đi lại phía trước an đài, dường như đang trong tâm trạng điên cuồng:

- Trẫm là đời thứ 26, triều chính quân quốc không hề có kiến tạo gì. Điều an ủi duy nhất chính là trẫm đã đích thân giết chết tặc nhân Mị Phi, đồng thời phá bỏ đến tận gốc thế lực của gian phi! Ha ha ha ha!Thử Lâm Vương giơ tay lên chỉ vào bài vị Thử Ngạo Vương cười một cách điên cuồng.

Đột nhiên, ông ta dừng bước, lặng lẽ ngồi trở lại chỗ cũ, rồi cầm bình rượu lên và nhìn trân trân về phía ngoài đại môn. Bên ngoài cửa, trời đêm tối đen, ánh trăng đã tàn, thỉnh thoảng có những đốm lửa lập lòe chiếu. Uống một ngụm rượu, dựa vào an đài, thở dài nói:

- Con có biết trước khi chết Mị Phi nói gì với trẫm không?  Thử Lâm Vương dường như đang hồi tưởng lại, rì rầm:

- Bà ta nói, Thử Long Quốc khí số đã tận, trẫm ra đời, chẳng qua là để kết thúc nó. Còn sự tồn tại của bà ta, chẳng qua là để chứng kiến Thử Long suy vong mà thôi. Ha!

Ngọc Lê mắt nhòa lệ, quay đầu nhìn Thử Lâm Vương. Thử Lâm Vương dựa vào chiếc cột, dường như đang hồi tưởng lại, khe khẽ nói:

- Bà ta nói: Thử Long Quốc khí số đã tận, trẫm ra đời, chẳng qua chỉ là để kết thúc nó. Ha ha... Trẫm thực là, vừa ra đời đã có số trở thành vong quốc chi quân!

- Thì ra là như vậy! Trước đây Ngọc Lê hận phụ vương mình là một hôn quân ngu độn, nhưng từ trước đến nay chưa từng biết trong lòng phụ vương lại có nhiều nỗi khổ như vậy. Nghĩ đến mình đã từng có nhiều điều bất kính với phụ vương, Ngọc Lê không nén nổi đau lòng.

- Phụ vương! Ngọc Lê đang cất tiếng thì Giáng Tử đột nhiên xông vào:

- Hoàng Thượng! Công Chúa! Quân Tầm Mộng đã kéo đến lăng điện!

- Ngọc Lê! Con hãy đi cùng với Giáng Tử! Thử Lâm Vương thẫn thờ nói. Ngọc Lê đang định phản bác, thì Thử Lâm Vương giơ tay ngăn lại:

- Trẫm vốn là hoàng mạch cuối cùng của Thử Long Quốc, không nên có con gái. Nhưng Thử Long Quốc lại có Ngọc Lê công chúa là con. Hoàng Nhi, con nằm ngoài số mệnh, con là niềm hi vọng, do vậy con phải đi, nhất định phải đi!

- Phụ vương! Nếu phải đi, chi bằng chúng ta cùng đi. Từ bỏ thân phận hoàng tộc, là một người bình thường, sống một cuộc sống bình yên chưa chắc đã là điều không tốt. Con từ trước đến nay đã hiểu nhầm phụ vương, hôm nay mới biết rõ sự việc, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Con phải chăm sóc tốt cho phụ vương để bù đắp... Ngọc Lê xúc động quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.

Thử Lâm Vương quay lưng nhìn linh vị của tiên vương, lãnh đạm nói:

- Trẫm là kết thúc của Thử Long! Vậy thì, hãy để trẫm đi theo Thử Long...

***

- Phụ vương! Ngọc Lê kêu gào thảm thiết...

Bên ngoài điện, những tiếng hò hét càng ngày càng gần. Giáng Tử vội vàng quỳ xuống khẩn cầu:

- Hoàng Thượng, Công Chúa, thời gian vô cùng khẩn cấp, xin đừng do dự nữa!

-Ta không đi! Ta chẳng là niềm hi vọng gì đâu, ta là tội nhân của Thử Long. Nếu không vì chuyện liên duyên, thì Thử Long cũng không đến mức quốc phá gia vong. Ngọc Lê cắt ngang lời, xin phụ vương cho phép Ngọc Lê tuẫn táng vì quốc!

Thử Lâm Vương ngồi quay lưng với Ngọc Lê mắt đã nhòa lệ, nhưng rất nhanh đã bình tâm trở lại, dùng mệnh lệnh nói:

- Giáng Tử! Trẫm với thân phận là quân chủ Thử Long Quốc, hạ đạo chỉ cuối cùng: Đưa Ngọc Lê Công chúa an toàn rời khỏi Hoàng Thành. Hãy đưa con gái của trẫm ra khỏi địa ngục. Nói đến đây, Thử Lâm Vương đã nước mắt tuôn trào.

- Giáng Tử tuân mệnh! Giáng Tử nuốt lệ nhận lời, đột nhiên nắm chắc lấy Ngọc Lê bắt nàng kéo đi. Tiếp đó, Giáng Tử nhìn sang Thử Lâm Vương, nhìn sang linh vị Thử Long Quốc Quân qua các đời trên an đài. Giáng Tử quyết định dốc toàn lực, dù cho có mất cả tính mệnh, cũng phải đưa Công chúa ra khỏi hoàng thành, đến nơi an toàn. Nàng cắn răn đi thẳng không ngoảnh đầu nhìn Ngự Tông Điện.

***

Ngoài cửa, những tiếng kêu càng lúc càng gần nhưng trong đại điện vẫn lạnh băng. Thử Lâm Vương nhìn Bạch Ngọc Long trong tấm bảng, ấp úng nói:

- Ngọc Lê! Dù cả đời chịu bất công nhưng có được người con gái như con, Trẫm đã mãn nguyện rồi! Bạch Ngọc Điêu Long màu trắng trong suốt tượng trưng cho hoàng quyền, phía trên cổ, bỗng nổi lên một vết nứt rất sâu.

Ngoài cung đã trở nên hỗn loạn, thị đồng thị nữ đều hoảng loạn chạy trốn, cũng có không ít kẻ nhân loạn chạy vào cung tìm châu báu.

Giáng Tử đem theo Ngọc Lê men theo đường nhỏ chếch phía Ngự Hoa Viên. Nàng cố gắng lánh xa đám người đang hoảng loạn, chỉ cần đến bến đò phía đông thành là có người ra đón, đưa công chúa an toàn ra khỏi đây.

Nhưng sự việc lại không đơn giản như vậy. Khi hai người qua Đằng Long Điện thì gặp phải một đội quân hộ vệ Tầm Mộng. Giáng Tử đưa Ngọc Lê chạy đến hoa viên mới phát hiện thấy hoa viên phía sau Đằng Long đã là một tử viên, ra vào chỉ có một cánh cửa, mà lúc ấy quân Tầm Mộng đang truy quét đến nơi.

Giữa lúc tuyệt vọng, Giáng Tử đột nhiên phát hiện thấy trong giả sơn của hoa viên có một cái động nhỏ. Nàng liền vội vàng đưa Ngọc Lê kéo vào trong động. Xung quanh giả sơn cây cối thưa thớt, cửa động cũng không phải là thật sự kín. Giáng Tử cố gắng nghiến chặt răng, nếu như quân Tầm Mộng tìm đến đây thì dù cho bản thân phải xông ra để dẫn dụ kẻ địch, cũng phải bảo vệ Công chúa được an toàn.

- Quái lạ, vừa rồi rõ ràng bọn ta thấy họ chạy vào sân này, cớ sao bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng ai? Tên thủ lĩnh bước lên phía trước một bước, nhìn quanh cái sân không rộng mà cũng chẳng hẹp này. Hắn thấy không có nhiều cây cỏ hoa lá, nếu là tìm người, thì chắc chắn phải nhìn thấy ngay.

- Tìm ngay cho ta! Dù có phải đào cả ba tấc đất lên, cũng phải tìm cho ra Ngọc Lê Công Chúa!

Ngọc Lê và Giáng Tử căng thẳng co người trong động, cảm giác như ngừng thở. Dường như có một vệ binh phát hiện thấy tiếng động từ giả sơn sau đám cây cỏ, liền chầm chậm đi về phía sơn động. Giáng Tử lo lắng rút chiếc dao từ trong đôi giầy ra, chuẩn bị phi về phía vệ binh. Chính vào lúc vô cùng khẩn cấp này, đột nhiên bên ngoài hoa viên rộn lên những tiếng kêu:

- Nhanh, bắt lấy cô gái mặc trang phục hôn lễ. Có thể đó chính là Ngọc Lê Công chúa, đừng để cô ta chạy thoát!

- Cái gì? Ngọc Lê Công chúa? Nhanh, nhanh đi thôi, công này không thể để bọn chúng cướp mất! Thủ lĩnh vừa nghe nói đến Ngọc Lê Công chúa, liền vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ của mình truy tìm.

Trong sơn động, Ngọc Lê và Giáng Tử thở phào nhẹ nhõm. Cẩn thận chui ra khỏi sơn động, hai người lúc này mới phát hiện thấy mình đẫm mồ hôi, gió nhẹ mơn man thổi, cảm giác hơi lạnh.

- Giáng Tử! Còn Phi Hồng? Ngọc Lê đột nhiên hỏi. Giáng Tử dừng lại,nhìn Ngọc Lê, nhưng không nói câu nào.

- Hình như từ nãy đến giờ chưa nhìn thấy Phi Hồng? Ngọc Lê cũng nhìn Giáng Tử, khuôn mặt không có một chút biểu cảm, nhưng trong mắt từ từ hiện lên nỗi bi thương.

- Giáng Tử! Vừa rồi, chắc không phải là do Phi Hồng đóng giả phải không. Cô ấy có lẽ đã chạy thoát rồi phải không? Ngọc Lê lo lắng hỏi Giáng Tử. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước từ hai khóe mắt Giáng Tử từ từ lăn xuống, Ngọc Lê không nén nổi lòng mình, quay người chạy ra khỏi hoa viên.

Khi đến hành lang phía trước cửa hoa viên, phía trên thềm cửa, có một bảo thạch màu đỏ đào tỏa sáng dưới ánh trăng. Ngọc Lê nhặt viên bảo thạch lên, những đường vân ánh lên lấp lánh, giống như giọt nước đọng trên bông hoa lê màu phấn mềm mại xinh đẹp.

Đó là Hồng Lê Bội. Nếu Lê Hoa Bội của Giáng Tử được khắc từ một viên bảo thạch màu tím nhạt, gọi là Tử Lê thì Hồng Lê Bội của Phi Hồng được khắc từ một viên bảo thạch màu đỏ đào, chính là viên ngọc rơi trên bậc thềm bây giờ!

***

Lịch sử Hoàn Mỹ năm 2790, Thử Long Hoàng Thành đổi chủ. Tầm Mộng mượn thế lực Oán Linh Quân cuối cùng đã giành được Thử Long Thành, hùng cứ Hoàn Mỹ. Thử Long Quốc diệt vong!

 

Lịch sử Hoàn Mỹ năm 2795, dưới sự trợ giúp của thế lực Kiếm Tiên, Thử Long hộ quốc Đại Tướng quân chỉ huy Tham tướng - con trai của Tổ Chi Mưu là Tổ Chi Tham khởi binh phục quốc. Họ thành công tiêu diệt Oán Linh Quân và Tầm Mộng binh đoàn, đoạt lại Hoàng Thành Thử Long Thành. Đồng thời trong thời gian 2 năm, họ lần lượt thu hồi lại được những vùng đất Thử Long đã mất.

Dưới sự tấn công ác liệt của Kiếm Tiên Hoàng Thất và Vạn Lưu Tiên trưởng, Oán Linh Quân đã bị tiêu diệt toàn bộ. Tầm Mộng Quân mất đi trợ lực đã liên tiếp chiến bại, cuối cùng phải cắt nhượng lãnh địa Mê Vụ Tùng Lâm làm điều kiện để ký điều ước ngừng chiến với Thử Long. Tầm Mộng vì hao tổn trăm vạn binh, nguyên khí đại tổn. Trong trận Lưu Phương Hà nhất chiến, Nam Cung lão Thành Chủ đã hi sinh, Nam Cung Đồ Minh đại Thiếu Chủ cũng thất lạc không rõ tung tích.

***

Lịch sử Hoàn Mỹ Tổ Long năm thứ nhất, vua Tổ Chi Tham lên ngôi, đổi quốc hiệu là “Tổ Long”, lập quốc lịch mới “Tổ Long Lịch”. Vua mới kế vị, trung thần sẽ luận công trọng thưởng. Đại Tướng quân hộ quốc Thử Long Văn Ngôn Quốc chiến tử trên sa trường, được lập Trung Hồn Bài, xây dựng Liệt Sĩ Đường. Ngọc Lê Công chúa - con gái Quốc Hoàng trong cuộc chiến đoạt thành Hoàng Thành đã chạy ra hải cảng phía đông thành. Nàng sau khi hội họp với hộ cứu quân, đã đưa ngọc tỉ Thử Long Quốc và ngự lệnh truyền ngôi giao cho Tổ Chi Tham lúc đó vẫn là Trung Tướng, để tiện sau này có thể triệu tập bộ hạ cũ và cầu viện binh ở Vạn Lưu Kiếm Tiên, vì thế được phong là Thử Triều Thánh Nữ.

Nhưng sau đó, cứu quân bị tập kích bất ngờ ở Thanh Long Đảo, cả đội thuyền toàn quân bị tiêu diệt. Ngọc Lê Công Chúa không tìm thấy tung tích. Có người nói, Ngọc Lê Công Chúa không muốn bị Tầm Mộng bắt sống, đã nhảy xuống sông tự vẫn. Cũng có người nói, dưới sự bảo vệ của người thị nữ trung thành là Giáng Tử đã chạy thoát đến Vô Vi Thôn, từ đó sống một cuộc sống mai danh ẩn tích.

***

Tầm Mộng Cảng trải qua chiến bại vẫn ca vũ từng đêm, hoa đăng rợp trời. Chỉ có điều, trong cơn mê ấy, còn có biết bao sự dồn nén, ẩn chứa những đau thương đến khôn cùng...

Bờ Thùy Lệ Hồ, trên Bích Li Yên Phường, một khúc hát ly thương, quan khách vẫn say sưa theo điệu nhạc. Biệt ly sầu oán trong ca khúc cùng những điệu múa của vũ cơ như đọc được hết nỗi đau thương bại quốc trong lòng người dân Tầm Mộng. Cuộc chiến tranh giành quyền lực và dã tâm, người chịu khổ không chỉ dừng lại ở bách tính Thử Long bị xâm chiến mà Tầm Mộng chiến bại, lại có biết bao nhiêu Tầm Mộng tử dân cốt nhục phân ly, gia phá nhân vong!

Phía trong rèm cửa, người con gái đẹp nhất Bích Li Yên Phường nhẹ nhàng gảy đàn. Đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn những khuôn mặt sầu ai của tửu khách bên ngoài, khóe miệng không ngăn nổi nụ cười đầy vẻ châm biếm. Tiểu tì đi vào, cúi người nói khẽ, một lát sau, nha hoàn thu dọn cổ cầm cùng chủ nhân rời bước.

- Hận Li! Thành Chủ đã bao lần mời con đến Tầm Mộng Phủ, con đều cự tuyệt. Lần này Thành Chủ đặc biệt tặng con Dạ Minh Châu tìm được ở biển đông, Thành Chủ thực sự có tâm ý, con đừng phụ lòng! Chủ nhân Nghê Nương của Bích Li Yên Phường ngần ngại nói.

Từ hai năm trước, Hận Li đến Bích Li Yên Phường thì Yên Phường mới thực sự nổi danh. Cả Tầm Mộng không một ai không biết đến Bích Li Yên Phường có người con gái đẹp khuynh thành quốc sắc, gảy đàn hát khúc Tiên Nhạc Bàn. Ngay cả đương kim Thành Chủ Tầm Mộng cũng bị nghiêng ngả bởi Li Thương Khúc của Hận Li cô nương. Nhưng mà vị Hận Li cô nương này lại không thường xuyên xuất hiện, ngay cả chủ nhân Bích Li Yên Phường cũng không thể sai khiến được, khiến cho rất nhiều tửu khách phải ôm hận quay về. Mặc dù vậy, Bích Li Yên Phường cũng làm ăn phát đạt hẳn lên, nổi danh khắp Tầm Mộng Cảng.

- Hận Li! Thành Chủ là chủ nhân của Tầm Mộng. Hiện tại có thể kiên nhẫn với cái tính ương ngạnh của con, nhưng con đều cự tuyệt không luyến tiếc. Cứ thế, sớm muộn gì người ta cũng sẽ nổi giận. Hoa Phường của chúng ta nhỏ bé thế này, sinh tử tồn vong cũng chỉ bằng một lời nói của anh ta! Nghê Nương ai oán nhìn Hận Li đang đứng phía trước cửa sổ. Nàng thả mái tóc dài đen óng xõa xuống eo thon, tóc mai tố nữ đơn giản, bạch sa y khoác bên ngoài một cách giản dị, vẫn không thể che nổi thân hình cao quý và ưu nhã.

- Nghê Nương! Ngày mai Li Hận sẽ đến Tầm Mộng Phủ. Vậy phiền Nghê Nương giúp Li Hận chuẩn bị chút đồ. 

***

Bên ngoài cửa, ánh trăng chiếu sáng, Thùy Lệ Hồ dưới đêm trăng thật lạnh lẽo.

Rất lâu! Nàng cũng đợi rất lâu. Đại quân U Lan và Thủy Thư Thanh Long Đảo đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

***

Lòng ta rối bời, lại nhớ đến cái đêm hôn lễ thảm sát đó. Cả Hoàng Thành khi đó phủ một làn khói mờ mịt. Quân Vương nước mắt lã chã rơi trước linh vị, thì ra thoát khỏi quyền vị và vinh huy, ông ấy cũng chỉ là một người cha hết lòng yêu thương con gái.

Người con gái mặc trang phục hôn lễ giả mạo để dụ địch cứu chủ, nàng ta vốn khờ khạo, thường vùi đầu lên chiếc bàn đá ở hiên đình mê mẩn nghe tiếng đàn. lúc đó trên người đã bị đâm một mũi tên nhưng vẫn cắn răng chịu đau. Nàng ta vì chủ mà liều chết mở một con đường sống...

Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm giác bi hận, tôi nhìn lên bầu trời đêm trên Vô Vọng Hải phía xa xa. Tầm Mộng vẫn sao sáng hoa đăng, tôi biết rằng, lúc này trong doanh địa của Tổ Long Quân, cũng đang đốt một cái lồng cháy rực lửa...