Oán Linh chi Tâm I
Truyền thuyết Vũ tộc - Oán Linh chi Tâm I
Ngư thôn trời mưa triền miên, gió biển thổi mạnh.
Trận chiến với Ẩn Vụ đã làm tiêu hao linh lực khiến Tiểu Khê ốm nặng. Dù là Tiên Linh Vũ Tộc, thông thạo các loại hồn chú nhưng với căn bệnh phong hàn, các loại hồn chú đều bất lực. Toàn thân Tiểu Khê đau nhức mệt mỏi. Nhớ đến căn phòng của hai người, nhớ Tích vũ Thành, Tiểu Khê nói:
- Chúng ta về nhà đi!
Tiểu túy bưng bát thuốc đến bên giường, một tay đỡ Tiểu Khê, khẽ nói:
- Nàng hãy uống thuốc trước, đợi khi khỏe lại chúng ta sẽ trở về nhà. Lặng lẽ, Tiểu Khê uống thuốc xong, cô nằm xuống giường, tay nắm chặt lấy tay Tiểu Túy. Một lát sau, cô ngủ thiếp đi.
Ba ngày liên tiếp, bệnh tình của Tiểu Khê không có biến chuyển. Nghe người trong thôn mách bảo, từ Ngư Thôn đi về hướng Tây, qua Kiếm Tiên Thành đến Phá Trận Bình Nguyên có một tộc người sống ở Tô Mộc Nhĩ Doanh. Không khí ở đó khô nhưng không hanh, trên thảo nguyên có một loại thuốc đặc trị phong hàn tên là Phù Linh.
Tiểu Túy ôm Tiểu Khê vào lòng. Chàng cẩn thận dùng chăn quấn kín người Tiểu Khê. Từ biệt người dân Ngư thôn, hai người đi về phía Tô Mộc Nhĩ Doanh. Tiểu Khê tựa đầu vào ngực Tiểu Túy, nghe tiếng tim chàng đập cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu cứ như thế này thì hạnh phúc biết mấy...
***
Đến thảo nguyên, Tiểu Túy mới biết cái gọi là mênh mông vô tận. Ngước nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé, linh hồn như muốn thoát ra khỏi thể xác, tự do bay đi. Tiểu Khê nép trong ngực Tiểu Túy, nhìn mặt trời đang lặn về phái đường chân trời. Nàng hít thở không khí trong lành của thảo nguyên, không uống thuốc mà nàng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Người dân Tô Mộc Nhĩ Doanh nhiệt tình đón tiếp nàng tiên của Vũ Tộc. Lửa trại hừng hực sáng, mùi thịt nường thơm phức, tiếng hát các thiếu nữ vang lên lảnh lót. Không khí mù mịt đã bị lửa mang đi hết. Lửa cháy ấm đến nỗi Tiểu Khê thấy trong người ấm áp, bệnh phong hàn dường như đã giảm đi nhiều.
Nháy mắt đã hơn nửa tháng. Tiểu Khê đã có thể ra khỏi giường bệnh và cùng những cô gái của Tô Mộc Nhĩ Doanh vắt sửa bò, làm bơ sữa. Tiểu Túy thì lại mê mẩn Mã Đầu Cầm - loại đàn của người Tô Mộc Nhĩ Doanh, cố gắng học để đàn tấu ra một khúc tuyệt vời. Nếu Tiểu Túy và Tiểu Khê không có những chiếc lông vũ trên đầu thì quả thực họ không khác gì những đôi vợ chồng người Tô Mộc Nhĩ Doanh là mấy.
Gần đến cuối năm, lúc này hai người thấy nhớ tới ngôi nhà ở Tích vũ Thành. Họ tính đã đến lúc từ giã người dân Tô Mộc Nhĩ Doanh để trở về quê hương.
Mặt trời vừa mới nghiêng về phía đằng Tây, bữa tiệc đã bắt đầu. Hết chén rượi này đến chén rượu khác. Tiểu Túy từ trong tay nải rút ra một cây sáo, Tiểu Khê biết rằng chàng đã say. Tiếng sáo phát ra từ cây trúc làm xáo trộn không gian yên tĩnh của Tô Mộc Nhĩ Doanh. Tiếng sáo này chỉ có ở tiên giới, nhân gian có mấy ai được nghe? Tiểu Túy dồn hết tâm trí vào điệu nhạc, che đậy vẻ kiêu ngạo của Vũ Mang. Tiếng nhạc đã đi vào trong giấc mơ của biết bao nhiêu cô gái nơi đây. Không biết bao nhiêu người đã tham gia cuộc vui, mọi người uống say nằm ngủ lại ngay bên đống lửa.
Trong ánh trăng mờ ảo, Tiểu Túy nghe thấy giọng hát của một thiếu nữ, như tiên lạc mênh mông, tiếng hát ấy truyền thẳng vào trái tim chàng. Tiểu Túy bật dậy, bước chân chàng loạng choạng, chàng cứ đi theo tiếng hát đó mà không biết mình đang đi xa khỏi đám đông.
Khi Tiểu Túy mệt mỏi tỉnh dậy, trời đã sáng lắm rồi. Chàng phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ bên cạnh hồ, xung quanh là núi, cỏ cây đều héo khô. Lều bạt, người dân du mục đều không thấy đâu, Tiểu Khê đâu rồi? Đây là đâu? Đầu chàng đau nhức, chàng cố nhớ lại mọi chuyện nhưng chỉ nhớ được cuộc vui say sưa, cùng người dân Tô Mộc Nhĩ Doanh múa hát, uống rượu...
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu chàng, giọng hát, chính là giọng hát đó! Tiểu Túy vội vàng lên đường, dù bốn bề hoang vu không một bóng người. Chàng đi liền một mạch, đến sáng ngày thứ 2 thì đến được Tô Mộc Nhĩ Doanh.
Buổi sáng ở Tô Mộc Nhĩ Doanh, người dân vẫn đang chìm trong giấc ngủ say!
***
Tiểu Túy nhẹ nhàng đáp xuống. Chàng cẩn thận vén tấm rèm lều của mình, trong lòng nghĩ thầm, Tiểu Khê nhất định sẽ giận lắm đây. Hai ngày nay Tiểu Khê không có tin tức của mình chắc hẳn nàng sẽ rất sốt ruột. Trong đầu chàng hiện ra cảnh Tiểu Khê đang chu môi, tay cầm nắm đấm giơ cao, rồi cũng không chịu được, cô gục đầu vào lòng mình mà òa lên nức nở: "Lần sau đừng uống nhiều rượu như thế...”
Tiểu Khê vén tấm rèm lên, trong lều vắng không một bóng người, hành lý vẫn còn đây, vậy Tiểu Khê đâu? Tiều Khê ra ngoài đi dạo rồi chăng? Không thể nào, trong lều vắng tanh, chắc chắn cả đêm qua không có ai ngủ trong lều. Tiểu Túy hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra, chàng vội chạy đến trại của cô gái thường ngày chơi rất thân với Tiểu Khê. Chàng hoang mang đến độ không còn biết lúc này còn rất sớm, chàng gõ cửa.
Một cô gái vẻ mặt mơ màng vì ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Khê, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn quanh rồi vội vàng hỏi:
- Huynh trở về rồi, vậy Tiểu Khê đâu? Tại sao huynh không đi cùng Tiểu Khê?
- Tối hôm trước ta uống nhiều rượu quá nên đi lạc đường giờ mới trở về được. Tiểu Khê đâu? Cô ấy đi đâu rồi?
- Ngày hôm trước á? Huynh đã đã 9 ngày 9 đêm rồi cơ mà! Cô giật mình hét lên.
Tiếng hét của cô gái làm cả Tô Mộc Nhĩ Doanh tỉnh giấc. Tù trưởng đưa Tiểu Khê đến gian chòi của mình. Tiểu Túy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng tối hôm trước chàng uống rượu say, hôm sau tỉnh dậy tìm đường trở về. Tại sao lại có thể nhiều ngày như vậy trôi qua? Chàng vô cùng ngạc nhiên.
- Thiếu hiệp đừng sốt ruột, sự việc có thể không xấu như chúng ta nghĩ đâu. Có thể phu nhân đã lạc đường, tối nay sẽ trở về không biết chừng!
- Tiểu Khê đi mấy ngày rồi?
- Từ sáng hôm phát hiện ra huynh mất tích, cô ấy lập tức đi tìm! Cô gái đứng bên cạnh nghẹn ngào nói.
- Ta phải đi tìm Tiểu Khê, xin cáo từ! Tiểu Túy lập tức lên đường.
Tù trưởng vội nói với Tiểu Túy:
- Tô Mộc Nhĩ Doanh là vùng rộng lớn, vô số hung hiểm đang ở trước mắt. Phía Nam là dãy núi bầy rắn độc sinh sống, phía bắc thảo nguyên mà Huyết Lang Vương bốn bề lưu động. Còn có vô số Khô Mộc Quái, Thực Nhân Hoa... Tộc người chúng tôi từng giờ từng phút phải hết sức cảnh giác. Bữa tiệc đêm đó, chúng tôi đã bố trí người tuần tra nhưng đã bỏ qua con yêu nữ Phạm Âm ở Tịch Mịch Hải.
Tù trưởng lại cúi đầu:
- Thâm Hải Phạm Âm trong tiểu thuyết là một cô gái đẹp. Tiếng hát của cô ta làm rung động lòng người, khiến người nghe bị mê hoặc rồi không ý thức chịu sự khống chế của cô ta, trở thành con rối cho cô ta giật dây.
- Tối hôm đó, dường như tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng hát của cô ta vọng lại, nhưng chỉ có một mình anh bị tiếng hát đó mê hoặc. Nếu thật sự là con yêu nữ đó đã xuất hiện, thì nguyên nhân là do tiếng sáo của anh mà xuất hiện.
- Sau khi tôi đi đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Túy hỏi.
- Phu nhân đã rất lo lắng, tôi đã kể cho cô ấy về truyền thuyết Phạm Âm, cô ấy liền theo hướng đó đi tìm. Tù trưởng trả lời.
- “Tịch Mịch Hải, Thâm Hải Phạm Âm”, như vậy là rõ rồi! Tiểu Túy từ biệt mọi người rồi đi về phía Tịch Mịch Hải.