Phần II: Xích Hà Đại Chiến
Xích Hà Nguyên - mưa máu gió tanh
Phần I: Thương Lực Vương
Phần II: Xích Hà Đại Chiến
Phần III: Minh Nguyệt Cơ
Ngũ Đế Danh Đô
Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc
Quí nhân Vũ Tộc khoác chiếc áo choàng màu đỏ, Vũ Dực đen thẫm thu vào hai bên vai ngồi trên chiếc thảm có hình hoa văn trải trên nền đất, nói với ba người ngồi xung quanh: “Hoàng Hôn Vương triều cũng đã đến cuối con đường”. Tiếng nói của ông thể hiện một niềm tin vô cùng mãnh liệt cùng niềm vui sướng hân hoan trong lòng; nhưng cũng ẩn chứa một chút cảm thông.
Đây là cảnh tượng ở Hồng Uy Quốc – một nước nằm phía Tây TGHM- vùng đất có tên gọi là Xích Hà Nguyên. Ánh nắng ban mai soi xuống mặt hồ, phản chiếu những ánh sáng lấp lánh đến lóa mắt. Quanh dòng sông này là một thảo nguyên mênh mông đất đỏ. Trên thảo nguyên, vô số cờ quạt đủ màu sắc tung bay phấp phới, để thể hiện minh quân của 4 quốc gia Vũ Nhân mà minh chủ là Hồng Uy Quốc đang sinh sống tồn tại nơi này.
Người ngồi giữa - quí nhân Hắc Dực có khuôn mặt to góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng trong suốt, là minh chủ của Vũ Nhân, Hồng Uy Quốc Vương Dực Vân Dương. Ba người ngồi xung quanh ông là 3 vị Vương chủ khác của Vũ Nhân. Lão Vương là Vũ Tuân, Nữ Vương là Vân Hạnh, còn lại là một người trẻ tuổi cháu của Dực Vân Dương tên là Dực Nam Chấn.
Thế quân hùng mạnh của minh quân 4 nước, xếp hàng ngồi chỉnh tề ở vị trí của mình theo bốn phía khác nhau. Cung Thủ Vũ Mang của Vũ Tộc, và Pháp Sư Vũ Linh, xếp thành từng tiểu đội theo một tỉ lệ nhất định là hơn 10 người, hơn 10 tiểu đội tạo thành 1 đại đội. Quân đội của mỗi quốc gia gồm hơn 100 đại đội như vậy tạo thành.
Vân Hạnh nghiêng đầu nói: “Vân Dương Vương, nước thần nằm ở phía Bắc, trước đây chưa từng giao chiến với Hoàng Hôn Quốc, cho nên không hiểu rõ lắm về cục diện hiện nay. Minh Chủ hãy nói cụ thể hơn một chút.”
Dực Vân Dương trầm giọng nói: “Bốn mươi năm trở lại đây, quân đội Hoàng Hôn chiến kì bay cao, trăm trận trăm thắng, không phải là do sức mạnh của bản thân quân đội mà còn bởi thế lực đáng sợ của Thị Huyết Vương có thể điều khiển được cả chúng sinh. Khi ta còn trẻ đã từng chiến đấu với đội quân do Thị Huyết Vương thống lĩnh. Lúc đó ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như ác ma giáng thế, cho đến hôm nay mỗi khi nghĩ đến vẫn còn thấy dựng tóc gáy.”
Lão Vương Vũ Tuân gật đầu, từng vết sẹo trên khuôn mặt nhăn nheo cũng run lên theo cử chỉ của ông.
Dực Vân Dương tiếp lời: “Nhưng Thị Huyết Vương đã chết. Mặt Nạ Hoàng Kim cùng những tin đồn về nó cũng bị chôn vùi theo ông xuống Vương Lăng. Sau khi Thị Huyết Vương chết, tể tướng Tử Thuần thao túng tân vương nhỏ tuổi, mưu đồ tiếp tục thi hành chính sách khoa trương quân sự. Bóc lột tàn khốc các nước đã bị chinh phục, thậm chí với đất nước mình còn vơ vét cướp bóc bằng sưu cao thuế nặng, không ngừng tiến hành chiến tranh với các nước bên ngoài. Nhưng Thị Huyết Vương mất đi, quân đội Hoàng Hôn cũng giống như mãnh thú không có móng vuốt, không thể có được sức mạnh như năm nào. Phản loạn dần dần nổi lên ở những quốc gia bị thôn tính cũng như bản địa Hoàng Hôn Quốc. Thị Huyết Vương băng hà đến nay đã được 5 năm, sức mạnh to lớn của Hoàng Hôn Vương Triều đã bị những chính sách ngu muội của Tử Thuần, phản loạn nội bộ cùng sự tranh giành quyền lực làm tiêu tan hẳn.
Dực Vân Dương gật gật đầu, giơ tay ra hiệu: “Hoàng Hôn Vương Triều hiện nay cũng giống như cánh cửa cung điện sau nhiều năm không được tu sửa. Mặc dù bên ngoài vẫn được quét bởi lớp sơn đen bóng loáng, nhưng bên trong đã hoàn toàn mục nát. Chỉ cần dùng chân đẩy nhẹ, cánh cửa lớn ấy sẽ đổ rầm xuống.
Người trẻ tuổi Dực Nam Chấn nói: “Thúc vương, hãy để Nam Chấn thay thúc vương xéo nát cánh cửa này! Trận chiến hôm nay, Nam Chấn thỉnh cầu được làm tiên phong!”.
Dực Vân Dương cười nói: “Nam Chấn Vương, ta hiểu những suy nghĩ của con. Nhưng nếu như con làm tiên phong, thì kẻ địch mà con phải trực tiếp đối đầu là Bạch Long Tướng Trọng Vân- vị tướng số một của Hoàng Hôn Vương Triều hiện nay. Ta có chút không an tâm…”
Sắc mặt Dực Nam Chấn chuyển thành màu đỏ: “Trọng Vân chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ti tiện không có cánh trên mặt đất. Nếu là Thị Huyết Vương Thương Lực có chiếc Mặt Nạ Hoàng Kim kì lạ, thì có lẽ con còn có chút sợ hãi. Còn với một mình Trọng Vân, Nam Chấn quyết xin đi một phen!”
Dực Vân Dương cười vẻ hài lòng: “Nói hay lắm! Không hổ thẹn là Vương Giả kế thừa huyết thống cao quý Dực Thị. Nhiệm vụ đánh bại Trọng Vân ta giao cả cho con.”
Khẽ nhích động Vũ Dực màu đen sau lưng, ông vươn người đứng lên từ chiếc thảm có in hình hoa văn, hướng con mắt tự tin đến hai người ngồi cạnh là Vũ Tuân và Vân Hạnh, trầm giọng nói: "Tuân Vương, Hạnh Vương, Nam Chấn Vương, ta đợi đồng minh Vũ Nhân nhất loạt đánh tan quân Hoàng Hôn!”
* *
*
Gió chiều thổi mạnh, thổi qua Xích Hà Nguyên mênh mông. Hai đội quân dàn trận mặt đối mặt...
Một bên là quân đội Hoàng Hôn bốn mươi năm qua càn quét khắp phía Tây HM, một bên là quân đồng minh của bốn nước Vũ Tộc. Cờ hoàng kim của quân Hoàng Hôn cùng cờ xanh của minh quân Vũ Tộc bay trong gió.
Về mặt số lượng, quân đội Hoàng Hôn vượt qua minh quân Vũ Tộc. Vậy mà, thế trận của quân đội Hoàng Hôn lại hết sức kì lạ!
Tiên phong và cánh trái ở phía trước, quân cánh phải thì lại được bố trí ở tận phía sau, còn hậu quân thì được bày trận trên một gò núi phía xa; đừng nói là tham trận mà là trên cao khoanh tay đứng nhìn.
Trên thực tế, chỉ có 5 vạn quân tiên phong và trung quân là của Hoàng Hôn Quốc, còn 13 vạn đại quân cánh trái, cánh phải, hậu quân toàn bộ đều là quân tùy tùng của Vương Triều Hoàng Hôn. Mất đi uy lực của Thị Huyết Vương thì cách dàn trận như vậy cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi.
Trọng Vân cưỡi một con ngựa Lê Hoa màu trắng, nhìn qua hậu quân trên gò núi phía xa với đôi mắt bất an, tự than trong lòng.
Chàng năm nay 27 tuổi, ra trận từ khi 15 tuổi, đến nay đã được 12 năm lênh đênh trên chiến trường. Trong quân đội của Thị Huyết Vương Thương Lực, bất luận là tướng lĩnh hay sĩ binh, chẳng qua cũng chỉ là vai phụ nhỏ bé trên vũ đài mà Thương Lực là vai chính mà thôi. Cho đến 6 năm trước, khi Thị Huyết Vương băng hà, sau khi Hoàng Hôn Vương Triều rơi vào cảnh ngoại xâm nội biến, xuất hiện thiên tài danh tướng Trọng Vân. Bên ngoài thì chiến tranh tấn công; bên trong phản loạn, hỗn chiến tranh giành quyền lực giữa các thế lực.
Trọng Vân tay cầm Long Văn Thương và Xích Hồng Kiếm, cưỡi ngựa Lê Hoa, hăng hái chiến đấu dưới Vương Kì của người kế thừa chính thống vương triều là Trọng Minh và tể tướng Tử Thuần, trăm trận thắng cả trăm, nổi danh khắp Tây Lục, trở thành một trong những thất diệu đại thần của vương triều mới. Các nước đều kính sợ gọi Trọng Vân là “Bạch Long Tướng”, và là danh tướng số một của quân đội Hoàng Hôn.
Cuộc chiến lần này là do tể tướng Tử Thuần nắm giữ vị trí đứng đầu, chinh phạt liên minh 4 nước khi chống lại vương triều Hoàng Hôn. Cũng từ trận ngọai chiến lớn nhất kể từ sau khi Thị Huyết Vương băng hà. Mặc dù tể tướng Tử Thuần rất tự tin nhưng Trọng Vân lại cảm thấy lo lắng vô cùng. Trước khi ra trận, chàng đã từng nêu ý kiến khuyên nhủ Tử Thuần, vậy mà lại bị Tử Thuần mỉa móc nói: “Cho dù Bạch Long Tướng tiếc danh dự , sợ bại trận mất tiếng tăm, cũng không nên run sợ hèn nhát như vậy!”. Rồi đoạt một nửa binh quyền của Trọng Vân, mệnh lệnh cho chàng phải làm tiên phong, lập công chuộc tội.
Tiếng vó ngựa gấp gáp khiến Trọng Vân giật mình tỉnh dậy, chàng hé đôi mắt về phía người đến, đó là truyền lệnh binh cắm lệnh cờ trên yên ngựa, truyền lệnh binh từ trong đám quân đội chỉnh tề chạy tới, xông thẳng đến phía trước Trọng Vân, xoay người xuống ngựa, quỳ một chân xuống báo cáo: “Trọng Vân Tướng, Tể tuớng có lệnh tiên phong bắt đầu tiến công!”
Trọng Vân gật gật đầu, giơ cao Long Vân Thương, vận khí đan điền hạ lệnh cho đội trống bên cạnh: “Đánh trống!”.
Có đến hàng trăm tay trống trang phục tươi đẹp, lập tức gõ những tiếng gấp gáp xuống mặt trống, phát ra những tiếng trống đinh tai nhức óc, Trọng Vân chỉ huy một vạn năm nghìn quân tiên phong, bắt đầu hướng về phía quân trận Vũ Nhân phía trước tấn công.
Trận Xích Hà Nguyên tiếng tăm lưu truyền đã được bắt đầu...
Lịch sử HM cuối năm 1043, bốn nước Vũ Tộc kết làm đồng minh đứng đầu là Dực Vân Dương – quốc vương của Hồng Uy Quốc, kéo cờ phản lại Hoàng Hôn Vương Triều nay đã ngày càng suy yếu do chiến tranh và nội biến. Tể tướng Tử Thuần của Hoàng Hôn Quốc vô cùng tức giận, đích thân thống lĩnh mười tám vạn đại quân tiến đánh Hồng Uy Quốc. Quân đội hai nước đã xảy ra một trận huyết chiến ban ngày ở Xích Hà Nguyên – biên giới Hồng Uy Quốc.
Người đầu tiên phát động tấn công là Bạch Long Tướng Trọng Vân làm tiên phong dẫn một vạn năm nghìn quân Hoàng Hôn, Dực Nam Chấn là một trong bốn tứ vương Vũ Tộc dẫn ba vạn quân Vũ Nhân nghênh chiến với Trọng Vân. Mặt khác do cánh trái và cánh phải quân Hoàng Hôn đều là tùy tùng được gọi đến, thiếu kinh nghiệm chiến trận, hai cánh quân Hoàng Hôn đều bị quân của Vũ Tuấn và Hạnh Vân trong tứ vương Vũ Tộc đánh tan.
Trước nguy cơ quân Vũ Nhân bao vây đánh úp trung quân của Tể tướng Tử Thuần từ hai cánh quân tả hữu, Bạch Long Tướng Trọng Vân ra lệnh xông vào cánh quân Dực Nam Chấn, khi đã đánh lui được quân Dực Nam Chấn, lập tức cầm quân thần tốc xông về phía cánh trái, đột kích đánh tan 4 vạn quân Vân Hạnh từ phía sau, tiếp đó băng qua Xích Hà Nguyên, đánh về phía quân cánh phải và kìm chân ba vạn quân Vũ Tuân.
Trong trận Xích Hà Nguyên, Bạch Long Tướng cầm quân như thần xông lên phá trận, khiến Dực Vân Dương không thể không ra lệnh cho quân Vũ Nhân tháo lui. Vậy mà, một sự kiện không ai có thể ngờ đến lại xảy ra lúc đó.
Giờ Thân hai khắc (1 khắc = 15’), 6 vạn hậu quân tùy tùng của Hoàng Hôn Vương Triều bắt đầu từ trên núi phía sau tiến xuống. Nhưng mục tiêu tiến công của chúng không phải là minh quân Vũ Nhân, mà là trung quân Hoàng Hôn Vương Triều nơi có Tể tướng Tử Thuần. Chỉ trong nửa khắc, 6 vạn quân này đã giẫm nát toàn bộ trung quân Hoàng Hôn còn đang hoang mang kinh ngạc; Tử Thuần trong đội cận vệ hộ tống vua Hạ Thương chạy thoát.
Quân Trọng Vân rơi vào thế bị bao vây bởi 20 vạn đại quân. Quân tiên phong 1 vạn 5 nghìn người, cuối cùng có thể cùng Trọng Vân sống sót chạy thoát về nước chỉ còn lại 150 người mà thôi.
Tương truyền, trên Hà Nguyên mọc rất nhiều loại cỏ màu trắng, sau trận chiến ác liệt này đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu, từ đó đều biến thành Xích Thảo.
Trận chiến Xích Hà Nguyên không chỉ tiêu hủy quân chủ lực của quân đội Hoàng Hôn, mà còn xóa bỏ truyền thuyết bất bại của Hoàng Hôn Quốc. Hồng Uy Quốc Vương Dực Vân Dương giơ cao ngọn cờ chính nghĩa “Trừ bạo quân, an thiên hạ”, thừa thắng thẳng tiến đến Hoàng Hôn Thành – đô thành của Vương Triều Hoàng Hôn. Mười nước tay sai của Vương Triều Hoàng Hôn lần lượt tuyên bố theo Dực Vân Dương tiến quân. Không lâu sau Xích Hà Nguyên hợp chiến, liên quân các nước dưới sự chỉ huy của Dực Vân Dương trên danh nghĩa đã lên đến trăm vạn người, rong ruổi tiến về phía thành Hoàng Hôn.
Lúc đó chưa ai có thể biết được rằng, Xích Hà Nguyên hợp chiến không phải là sự mở đầu của một thời đại mới, mà là sự mở đầu mang tính đại hủy diệt.