Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Phần III: Minh Nguyệt Cơ


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

Phần I: Thương Lực Vương
Phần II: Xích Hà Đại Chiến
Phần III: Minh Nguyệt Cơ Ngũ Đế Danh Đô
Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc

Bóng tối bao trùm lên điện đường rộng lớn vắng mênh mông. Dường như trong bóng đêm đó chỉ có ánh sáng lờ mờ từ 8 bó đuốc, thấp thoáng ẩn hiện bóng của 8 người, khiến người ta có cảm giác thần bí mà ghê sợ.

Một cái bóng ngồi ở giữa, bảy bóng còn lại vây xung quanh tạo thành một nửa hình tròn. Sau một hồi lâu im lặng, một Thương Lão thở dài nói: “Thế cục đã như vậy, thật là đại bất hạnh đối với bản triều.”

Một âm thanh mang đầy vẻ châm biếm khác lại được cất lên: “Nếu như Tể tướng có thể đánh tan bọn Vũ Nhân trong trận Xích Hà Nguyên thì tình hình đã không như hiện nay.”

Rất nhanh lại có mấy người phụ họa, lần lượt tiếc thương cho sự bất lợi lúc đó. Trong những tiếng rầm rì đó, tám bóng người vẫn giữ nguyên sự yên lặng.

Lúc ấy, có một giọng trầm vững cất lên: “Sự việc đã đến nước này, thì hối hận tiếc nuối, hay truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, cũng không phải là việc quan trọng nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết nguy cơ trước mắt.”

Mọi người đều yên lặng trở lại, giọng nói vững chắc đó lại tiếp tục: “Gây rắc rối còn cần người giải quyết, Tể tướng hãy ban hành chỉ thị đi.”

Bóng người ngồi giữa cuối cùng cũng đã chuyển động, nói với một giọng trầm trầm: “Trong trận Xích Hà Nguyên, Tử Thuần khó có thể rũ bỏ trách nhiệm. Tuy nhiên, mất đi thần lực của Tiên vương và Mặt Nạ Hoàng Kim cũng chính là nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự thất bại của quân đội ta. Nếu như có thể đoạt lại sức mạnh của Mặt Nạ Hoàng Kim, thì nước ta chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại được lũ phản tặc Dực Vân Dương, khôi phục lại uy lực của bản triều.”

Giọng châm biếm vừa rồi lại lên tiếng: “Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, ngoài Tiên vương ra không ai có thể điều khiển được thần lực của Mặt Nạ Hoàng Kim. Tất cả những dũng sĩ muốn thử đeo Mặt Nạ Hoàng Kim đều lập tức bị thiệt mạng. Vì vậy trong hội nghị nhiếp chính đã quyết định, đem Mặt Nạ Hoàng Kim cùng di thể của Tiên  vương phong ấn trong mật thất Vương Lăng. Đây chẳng qua là sự việc của 6 năm về trước, lẽ nào Tể tướng đã quên?”

Bóng người cao giọng nói: “Tuy nhiên tình hình bây giờ với lúc đó không giống nhau, chỉ còn cách mượn sức mạnh của Mặt Nạ Hoàng Kim, mới có thể cứu vãn được nguy cơ của bản triều. Do vậy lần này dù chúng ta có phải hi sinh 1 nghìn người, 1 vạn người, cũng nhất định phải tìm ra người có thể đeo được Mặt Nạ Hoàng Kim.”

Giọng riễu cợt phản bác lại: “Đáng tiếc đáng tiếc, 6 năm trước để tránh cho Mặt Nạ Hoàng Kim khỏi bị đánh cắp, chúng ta thiết lập cấm chế bí thuật Ky Bán Huyết. Chỉ có cách dùng máu của Hoàng Hôn Vương Tộc để hiến tế, mới có thể mở được phong ấn để vào mật thất. Lẽ nào Tể tướng muốn lấy đi sinh mệnh của Quốc Vương để hiến tế?”

Bóng người trầm giọng nói: “Không, không phải chỉ có cách này. Ở Sa Chi Tháp phía Bắc còn có một người có thể dùng làm vật hiến tế.”

Những tiếng thất kinh lần lượt được vang lên. Tiếng của Thương Lão không giấu nổi sự kinh ngạc: “Tể tướng, liệu có phải là ngươi muốn dùng tính mệnh của Minh Nguyệt Cơ để phá giải Ki Bán Huyết?”

Người ngồi giữa nói kiên quyết: “Đúng vậy”

Tiếng của Thương Lão run lên: “Tuy nhiên, khi kết thúc nội chiến, chúng ta đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến Minh Nguyệt Cơ, như vậy mới có thể khiến Minh Nguyệt Phái Tàn Đảng thần phục chúng ta. Nếu dùng Minh Nguyệt Cơ làm vật hiến tế, thì nhất định những người đó sẽ từ giữa đồng hoang, trong thành đô, trong quân ngũ nổi lên, chúng ta tuyệt đối không có cách nào có thể chống lại đám quân phản loạn đó!

Một người đanh thép nói: “Nếu không dùng Minh Nguyệt hiến tế, thì bản triều sẽ nhanh chóng bị Dực Vân Dương tiêu diệt! Hai cái nạn này chọn lấy một cái nhẹ hơn, những kẻ bạo loạn thuộc phần tử thất học Minh Nguyệt Phái Tàn Đảng, chỉ cần có thần lực của Mặt Nạ Hoàng Kim, thì chẳng cần bận tâm với bọn chúng.”

Giọng trầm đó lại cất lên: “Nhưng mà, Sa Chi Tháp nơi Minh Nguyệt Cơ ẩn cư do chín mươi chín Bạch Bào Đội canh giữ và đã tuyên bố trung lập hoàn toàn. Không ai có thể đánh bại được Bạch Bào Đội, đưa Minh Nguyệt Cơ ra ngoài.”
Một người nói: “Không, có người làm trung gian cho chúng ta.”

Tất cả mọi người đều trở nên yên lặng, mười bốn con mắt vô hình nhìn xuyên qua bóng đêm, dừng lại ở một cái bóng mà từ đầu hội nghị đến giờ chưa nói câu nào.

Một giọng nói như mệnh lệnh cưỡng chế: “Trọng Tướng quân, ngươi là danh tướng số một của bản triều, đã từng nhiều lần cứu nguy cho triều đình. Hai năm nội chiến tàn khốc, cũng đều nhờ cả vào ngươi mới đánh tan được phản quân của Minh Nguyệt Phái. Bây giờ, ta mời ngươi một lần nữa ra tay giúp đỡ, vì triều đình mà tiêu diệt chín mươi chín Bạch Bào Đội, đưa Minh Nguyệt Cơ ra khỏi Sa Chi Tháp, để phá giải Ki Bán Huyết của mật thất Vương Lăng!

Sau một hồi lâu im lặng, cái bóng đó đứng thẳng lên nói: “Tại hạ đã rõ.” Cùng lúc đó, ngọn đuốc phía trước anh ta cũng tắt, một loạt tiếng bước chân từ gần đến xa, dần dần xa hẳn đại sảnh hội nghị nhiếp chính.

Khi tiếng bước hân hoàn toàn mất hẳn, thì giọng châm biếm đó mới lại cất lên: “Đáng tiếc đáng tiếc, đây có lẽ là sứ mệnh cuối cùng của Bạch Long Tướng. Đợi sau khi giết chết Minh Nguyệt Cơ, lấy được Mặt Nạ Hoàng Kim, để dập tắt được ngọn lửa phẫn nộ của Minh Nguyệt Phái Tàn Đảng, chúng ta chỉ có cách giao hung thủ giết Minh Nguyệt Cơ.”

Trong đại sảnh lặng yên, chỉ thấy giọng châm biếm đó phát ra tiếng cười sắc lạnh, vang lại trong bóng đêm.

Trong hoang mạc rộng lớn phía Bắc thành Hoàng Hôn 100 dặm, đứng sừng sững một tòa cao tháp mà bên ngoài được phủ một lớp cát bụi màu vàng. Khi nhìn về phía sa mạc mênh mông nơi chân trời, chỉ thấy duy nhất tòa kiến trúc này, khiến lòng người dậy lên một nỗi cô đơn vắng vẻ khó có thể kìm nén được.

Trong Sa Chi Tháp có chín mươi chín vị cường giả Nhân Tộc được gọi là Bạch Bào Đội, người mà chín mươi chín vị cao thủ tuyệt thế này canh giữ và bảo vệ chính là Minh Nguyệt Cơ – con gái thứ của Thị Huyết Vương.

Năm đó, khi Thị Huyết Vương Thương Lực băng hà, Thái tử Thương Bá Hàn cũng ra đi ngay sau đó, Hoàng Hôn Vương Triều do vậy mà mất đi người thừa kế chính thống, trọng thần trong Vương Triều phân làm hai phái: phái ủng hộ Nhị công chúa Minh Nguyệt Cơ và phái ủng hộ Tam vương tử Thương Trọng Minh. Đứng đầu phái Minh Nguyệt Cơ là Tể tướng Nhậm Thiên Phong và con cả là Nhậm Băng, Nhậm Băng cũng đồng thời là vị hôn phu của Minh Nguyệt Cơ; còn đứng đầu phái Thương Trọng Minh lại là Tể tướng Tử Thuần và Thất diệu đại thần mà ngày nay tự xưng là triều đình chính thống. Hai phái này thế lực đối kháng, từ chiến tranh trong cung đình phát triển thành nội chiến với quy mô lớn. Sau hai năm nội chiến đẫm máu, quân đội của Minh Nguyệt Phái bị Bạch Long Tướng Trọng Vân đánh tan, Nhậm Băng bị chính tay Trọng Vân giết chết, Nhậm Thiên Phong cũng tự vẫn mà chết. Minh Nguyệt Phái Tàn Đảng mất đi người chỉ huy, không thể không đàm phán hòa bình với Tử Thuần. Kết quả của cuộc đàm phán đó là: toàn bộ bầy tôi của Minh Nguyệt Phái triệt thoái, đổi lại Tử Thuần phải thề sẽ đảm bảo an toàn tính mệnh cho Minh Nguyệt Cơ.

Chín mươi chín Bạch Bào Đội vốn là cận vệ thân tín của Thị Huyết Vương Thương Lực, trong nội chiến trước sau đều giữ vị trí trung lập. Lúc này làm trung gian hòa giải, gánh vác trách nhiệm bảo vệ và canh giữ Minh Nguyệt Cơ.

Như thế, Minh Nguyệt Cơ được gọi là “Đệ nhất mỹ nhân phương Tây HM” đã trải qua bốn năm sống giam cầm trong Sa Chi Tháp hoang lạnh.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất của đỉnh tháp, có đặt một chiếc giường trông rất xa hoa mà tao nhã, hai bên có hình nụ hoa; nền thảm với những hình dệt hoa lệ tinh xảo, bình phong chạm khắc cảnh tượng vô cùng kì diệu, mấy chiếc ghế gỗ hương tỏa hương thơm nhè nhẹ, trong ngọc bình màu trắng cắm rất nhiều hoa cỏ lạ, khắp nơi đều thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân gian phòng.

Một người con gái đẹp như tiên nữ trên trời, mặc một chiếc quần ngủ rất đẹp nạm hình hoa và kim tuyến, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, mắt nhìn hướng ra biển cát vàng mênh mông bên ngoài.

Cửa sổ rất nhỏ, chấn song cửa làm toàn bằng vàng, cách xây dựng như vậy để tránh cho chủ nhân của căn phòng nhảy qua cửa sổ tự sát.

Mái tóc nàng như dòng suối trong mát, hàng lông mi như mưa bụi, nước da trắng như sữa, vậy mà nét đẹp đó như thể lại của một người không còn có cảm giác. Trong mắt nàng chưa từng hiện lên bất kì một tia sáng của sự biểu cảm nào.

Thậm chí khi phía dưới tháp truyền đến những tiếng gào giết hung tợn và những tiếng kêu thảm thiết, cát bụi bay mù mịt; thậm chí ngay cả khi thân tháp lắc lư trong cơn va đập mạnh bởi tiên thuật và võ công, thì người con gái ấy vẫn không hề thay đổi tư thế, khuôn mặt cũng không có chút biểu hiện gì.

Khi xung quanh yên tĩnh trở lại, cánh cửa căn phòng đột nhiên được mở tung ra từ phía bên ngoài. Xuất hiện phía trước cánh cửa là một võ tướng trẻ tuổi đã bị mất đầu khôi, tóc dài rối tung xõa xuống hai vai, Khải Giáp bằng bạc đã bị rách nát, trên mình vấy đầy máu, một tay cầm Long Vân Trường Thương, một tay cầm Xích Hồng Bảo Kiếm.

Người con gái nhẹ nhàng quay đầu về phía Bạch Long Tướng Trọng Vân mình đẫm máu, nàng biết, chàng trai này vừa rồi đã một mình tiêu diệt Bạch Bào Đội - tương đương với mười vạn đại quân, vậy mà, nàng lại giữ im lặng như một người không còn có nhận thức.

Trọng Vân cẩn thận bước tiến về phía trước, dường như động tác chỉ cần mạnh hơn một chút là sẽ đụng hỏng mất một bảo vật tinh xảo dễ vỡ. Qua bốn năm mới gặp lại Minh Nguyệt Cơ, sắc đẹp của nàng dường như không có gì thay đổi, ngỡ như là nàng đã hoàn toàn kế thừa Ma tính của Thị Huyết Vương, nhưng Ma tính này trên mình Minh Nguyệt Cơ lại biến thành thực thể có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Lần trước gặp nàng là trong trận quyết chiến với quân đội của Minh Nguyệt Phái. Bạch Long Tướng Trọng Vân cưỡi ngựa Lê Hoa, thống lĩnh kì binh chín lần xông vào trận địch, cuối cùng đã khiến mười vạn quân Minh Nguyệt tan tác. Trọng Vân một mình băng qua thế trận đã bị phá vỡ của kẻ địch, xông vào trại của chủ soái quân Minh Nguyệt.

Trong trướng, chàng cùng danh tướng trẻ tuổi của kẻ địch là Nhậm Băng đã có một trận chiến quyết liệt, cuối cùng chàng đã dùng Xích Hồng Kiếm chém Nhậm Băng thành hai mảnh. Những tia máu bắn tung lên khiến toàn bộ trang phục của người con gái đang bước tới gần nhuộm một màu phi hồng.

Người con gái đó là một thiếu nữ chưa tròn mười sáu tuổi, dung mạo vô cùng tuyệt mĩ, trên mình là một bộ trang phục mỏng với nhiều đồ trang sức quí giá, như thể là một người thợ tinh xảo đã bỏ hết tâm sức của mình để tạo nên một bức tượng đẹp.

Vậy mà, bộ trang phục tuyệt vời hoa lệ của nàng, mái tóc xanh dài mềm mại, dung nhan không ai sánh kịp ấy, trong chớp mắt nhuộm đầy máu tươi.

Đôi mắt dường như mất đi sắc minh châu ấy đờ đẫn nhìn về phía Nhậm Băng đổ xuống, cúi mình “A” lên một tiếng, nói với Trọng Vân như tiếng mê sảng trong cơn mộng mị: “Ngươi... giết chết vị hôn phu của ta ngay trước mắt ta.”

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Trọng Vân và Minh Nguyệt Cơ gặp nhau, vậy mà trong sáu năm, hàng đêm trong mơ Trọng Vân đều thấy tuyệt thế mỹ nhân đẹp đến mê hồn toàn thân dính đầy máu ấy. Đó là cảnh tượng mà cả đời chàng không thể nào quên.

Trọng Vân đặt Long Vân Thương và Xích Hồng Kiếm đã thấm đầy máu chín mươi chín Bạch Bào Đội xuống, nhịp thở gấp, trước sau mắt vẫn hướng nhìn về phía Minh Nguyệt Cơ.

Minh Nguyệt Cơ vẫn im lặng...

Trọng Vân từ từ tiến về phía trước một bước thì Minh Nguyệt Cơ lại lùi lại một bước...

Ngọn lửa yêu thương trong lòng Trọng Vân không thể kìm chế được nữa bỗng chốc nổi lên, chàng bước lên nắm lấy tay Minh Nguyệt Cơ, rồi ôm chặt nàng vào lòng.

Minh Nguyệt Cơ vẫn lặng yên...

Trọng Vân muốn hôn Minh Nguyệt Cơ nhưng nàng đã cúi đầu tránh, cuối cùng cũng bị Trọng Vân hôn lên đôi môi đẹp như cánh hoa ấy…

Không biết từ lúc nào, đôi tay thon dài trắng muốt của Minh Nguyệt Cơ cũng tự nhiên ôm lấy ngang lưng Trọng Vân.

Gió mạnh trên sa mạc rộng lớn không ngừng thổi, gào thét bay qua Sa Chi Tháp trơ trọi sừng sững đứng.

Thế rồi, sau khi một mình tiêu diệt chín mươi chín Bạch Bào Đội, Trọng Vân lại biến mất cùng Minh Nguyệt Cơ.

Có người nói, Trọng Vân từ lâu đã yêu Minh Nguyệt Cơ, không nhẫn tâm sát hại nàng, vì vậy mà đã mang nàng chạy trốn tìm chỗ ẩn cư; cũng có người nói rằng, Minh Nguyệt Cơ kế thừa huyết thống ma tính của cha nàng là Thị Huyết Vương, có sức mê hoặc kì lạ, Trọng Vân lúc đầu muốn giết nàng nhưng cuối cùng cũng bị dẫn dụ và trở thành người đầy tớ trung thành của nàng, bảo vệ nàng thoát ra khỏi Sa Chi Tháp.

Tể tướng Tử Thuần phái rất nhiều người đi truy tìm Minh Nguyệt Cơ, có người báo phát hiện ra tung tích của Minh Nguyệt Cơ và Trọng Vân ở gần Vương Lăng. Tử Thuần đích thân mang quân vào cấm địa Vương Lăng, không tìm thấy Minh Nguyệt Cơ nhưng lại phát hiện ra một sự việc kinh hoàng: mật thất Vương Lăng đã bị phá bỏ, thi thể Thị Huyết Vương Thương Lực cất giữ trong Vương Lăng cùng Mặt Nạ Hoàng Kim thần bí cũng biến mất.

Không lâu sau đó, một tai nạn kinh hoàng được gọi là “Hoàng Hôn Thành đổi ngôi” giáng xuống, tất cả những gì có liên quan đến Hoàng Hôn Vương Triều đều bị hủy diệt hoàn toàn. Những sự kiện lạ lùng diễn ra xoay quanh Minh Nguyệt Cơ cũng trở thành câu đối trải qua hàng nghìn năm không ai có thể lí giải nổi.