Tần Lăng Tướng Quân
Tần Lăng – Tướng quân bảo vệ tình yêu ngàn năm
Ngư Thôn, cứ cuối năm là sẽ có một trận mưa mà nước mưa là màu đen, thấm đẫm tử khí. Nhưng có mấy ai biết được nguyên nhân sâu xa là chuyện gì, khi nó cách đây đã cả nghìn năm.
Cách đây hơn nghìn năm, có một Kiếm Khách của Nhân tộc và một Tiên Thú của Thú tộc đã yêu nhau. Đó là điều cấm kị của người đời, đã được các tộc trưởng coi như một hành động dẫm đạp lên tự tôn của tộc mình. Kiếm Khách đó mang Tần Lăng còn Tiên Thú là Luyến Tuyết. Để chạy trốn khỏi sự chỉ trích của người đời, họ đã cùng nhau đến thôn này - Ngư Thôn và sống một cuộc sống ẩn lánh.Ngày ngày qua đi, mối quan hệ của họ với người dân ở đây ngày càng mật thiết. Nhưng mọi người ở đây cũng không hề biết Luyến Tuyết là Tiên Thú của Thú Tộc. Họ chỉ nghĩ rằng cô là một người con gái bình thường của Nhân Tộc. Thông thường, để tránh những phiền hà, Luyến Tuyết rất ít khi ra ngoài. Bất đắc dĩ có phải ra ngoài thì cô cũng dấu chiếc đuôi và cái tai của mình đi. Cô vốn là Hồ Li Tinh của Thú Tộc.
Một hôm, Trưởng lão Kiếm Tiên Thành gửi đến Ngư Thôn một bức thư. Trong thư cảnh báo sắp có Oán Linh Đoàn xuất hiện, khả năng rất cao là sẽ tấn công Ngư Thôn. Tần Lăng rất phân vân, vì anh là một Kiếm Khách trẻ. Bảo vệ làng xóm là trách nhiệm của anh nhưng anh cũng là một người chồng đang phải chăm lo cho vợ con.
Nhưng Luyến Tuyết hiểu anh, nàng âu yếm vuốt má chồng và nói: “Thiếp rất yêu Ngư Thôn, đây là nhà của chúng ta. Thiếp hy vọng chàng hãy vì thiếp và con của chúng ta mà hãy gắng sức cùng bảo vệ Ngư Thôn”.
Tần Lăng đồng ý và lên đường vào ngày hôm sau, để lại người vợ với đứa con 8 tháng tuổi trong bụng.
Hai tháng đã trôi qua, Luyến Tuyết đã chuẩn bị đến ngày lâm bồn. Nhưng chiến sự gay gắt, Tần Lăng không thể về để chăm cô. Cuối cùng, cô đã sinh, người đỡ là một bà lão. Nhưng khi vừa đỡ đứa bé, bà kêu lên thất thanh: “Oán Linh, Oán Linh”. Tai đứa bé có nhiều lông, đuôi rất dài bởi nó kế thừa dòng máu Thú tộc của mẹ nó.
Luyến Tuyết vừa sinh, vốn thể lực đã yếu nên khi nghe bà đỡ nói vậy nàg rất hoang mang và hoảng loạn. Ma lực đã biến mất, tai và đuôi của nàng liền hiện ra. Bà đỡ liền vội vàng đẩy đứa bé về phía Luyến Tuyết, hét to và chạy ra ngoài. Người dân trong thôn đã biết thân phận của nàng và gọi nàng là Hồ Ly Tinh. Họ cho rằng nàng là quái vật Oán Linh, không có ai quan tâm đến nàng nữa, cũng không có ai đến giúp. Nàng ngày một yếu đi, nhưng gắng vẫn đợi chồng về, vì nàng tin rằng anh nhất định sẽ quay lại.
Luyến Tuyết vốn có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Không ngờ sinh con xong trông nàng lại càng đẹp. Một đêm, bỗng có một người đàn ông xông vào nhà nàng. Vì quá yếu nên nàng không thể chống cự lại được và đã bị hắn làm nhục. Đâu chỉ có vậy, sau hắn lại có những kẻ khác, đều như đã say mem và...
Ngày hôm sau, nàng bị người trong thôn mắng chửi là dụ dỗ thanh niên trong thôn. Luyến Tuyết càng giải thích thì những người đàn bà trong thôn càng chửi mắng nàng thậm tệ. Nàng ngày càng yếu ớt không chịu nổi lời thóa mạ của họ rồi ngã xuống. Khi tỉnh dậy, lại thấy bị trói ở ngọn núi phía Tây Bắc của Ngư Thôn, một người đàn bà dẫn đầu nói:
- Lửa và hố đã xong! Đối với con yêu này phải chôn sống, chôn sống!.
Nghe xong, nàng thấy choáng váng. Nhưng mặc cho nàng van nài, những người đàn bà trong thôn vẫn không tha. Cuối cùng, nàng phải đồng ý và xin nhìn con lần cuối. Nàng đã bị chôn sống ở vùng núi phía Tây Bắc của Ngư Thôn, đến một tấm bia đá cũng không có. Chôn xong nàng, người dân trong thôn ném đứa trẻ xuống Vô Cực Hải, để làm mồi cho Cự Khẩu Thực Nhân Ngư.
Cuối cùng, chiến tranh đã kết thúc. Tần Lăng trở về Ngư Thôm nhưng tìm mãi không thấy bóng dáng vợ con đâu. Người dân trong thôn bảo vợ anh đã bỏ đi theo một người khác rồi. Mặc dù không tin nhưng do không thấy tung tích của vợ con nên anh đành phải tin. Ngày ngày uống rượu và anh bắt đầu hận Luyến Tuyết.
Một hôm, Tần Lăng uống rượu quá say và đi lạc lên núi phía Tây Bắc Ngư Thôn. Phát hiện ở đây còn chút dấu vết của một ma lực quen thuộc, anh ta lùng sục khắp nơi cuối cùng phát hiện ma lực đó xuất phát từ dưới lòng đất trên núi. Anh đào lớp đất ở đó, anh không dám tin rằng dưới lớp đất đó là Luyến Tuyết. Dung mạo của nàng vẫn không hề thay đổi (thường thì nữ nhân Thú tộc khi chết thì trong khoảng 10 năm dung mạo vẫn còn nguyên. Nghe nói đó là do Thượng đế không nỡ để sắc đẹp của nữ Thú tộc bị chôn vùi dưới đất).
Tần Lăng điên cuồng chạy về Ngư Thôn, gạn hỏi người trong thôn là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Luyến Tuyết bị chôn dưới núi phía Tây Bắc? Nhưng họ đều trả lời là không biết. Cuối cùng, do anh chất vấn quá mãnh liệt, một người đàn ông đã chỉ ra kẻ đầu gây tội ác. Lúc ấy, Tần Lăng thấy trời đất quay cuồng, mọi người đều nói Oán Linh hung ác, vậy thì con người thì sao? Thì sao nào? Con người không hung ác sao? Tần Lăng vừa hỏi vừa trả lời, anh lại quay trở lại núi. Khóc và tự trách mình sao lại đi lâu như thế, không trở về khi Luyến Tuyết sinh con. Nhưng hối hận thì ích gì? Sự việc đã xảy ra rồi.
“Đều là lỗi của họ, đều là lỗi của họ”. Tần Lăng vừa đắp đất lên mộ của Luyến Tuyết vừa khóc. Những giọt nước mắt của anh đã dần dẫn chuyển sang màu đen mang đầy sự phẫn nộ và oán hận. Một ánh chớp lóe lên, mây đen tụ thành từng đám phủ kín bầu trời. Nguồn ma lực tiềm ẩn dưới đất cả Luyến Tuyết lặng lẽ bị hút lên và thấm vào thân thể Tần Lăng. Rồi cơn mưa ập đến, màu của nước mưa giống như màu nước mắt của Tần Lăng. Anh chôn cất Luyến Tuyết một cách cẩn thận và lập một tấm bia, sau đó xăm xăm cầm con dao đi về phía Ngư Thôn.
Đêm đó, toàn bộ dân của Ngư thôn đã bị chết dưới lưỡi dao của Tần Lăng. Cũng chính đêm đó, Ngư Thôn đã trở thành vùng đất chết. Từ đó, trên bầu trời của Ngư Thôn mây đã nhuốm màu đen và luôn có những trận mưa màu đen. Oán khí của Tần Lăng đã làm thức tỉnh những Oán Linh ở đây. Đến ngay cả bia mộ anh lập cho Luyến Tuyết cũng bị oán khí của anh đánh thức, trở thành Hộ Vệ Mộ Bi bảo vệ những quanh mộ của nàng.
Tiếp theo đại chiến Tiên Ma lần thứ nhất là đại chiến lần 2. Tần Lăng đã dựa vào sự bất tử và ma lực siêu cường của mình để tàn sát không từ tộc nào bén mảng qua đây. Cho đến ngày hôm nay, người ta vẫn thấy một vị tướng quân uy phong cưỡi một con hắc mã ở Ngư Thôn và mang theo một vài xác của kị binh. Từ đó có một thủ lĩnh Oán Linh không rời nơi Ngư thôn này – Tần Lăng Tướng Quân, một ngàn năm sau vẫn thực hiện lời hứa với Luyến Tuyết, giữ gìn yên bình nơi đây.