Game online hay nhất - Game online 3D - Thế Giới Hoàn Mỹ

sỉ áo thun trơn

áo thun giá sỉ

Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh


Xích Sắc Phi Long | Phần III: Minh Nguyệt Cơ | Phần I: Thương Lực Vương | Phần II: Xích Hà Đại Chiến | Phần IV: Hoàng Hôn Vẫn Lạc | Mị Yêu | Cửu Thần Thiên Trập | Côn Luân Vương | Tần Lăng Tướng Quân | Thanh Ngưu Lôi Ma Vương | Cuồng Bạo Thiết Giáp Sư Vương | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần I) | Truyền thuyết TGHM (Phần II) | Truyền thuyết TGHM (Phần III) | Truyền thuyết TGHM (Phần cuối) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần II) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần IV) | Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần cuối) | Tôi không phải là Bạch Cốt Tinh | Câu chuyện Dã Nhân Thôn | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần I | Câu chuyện Ngư Thôn - Phần II: Liễu Sanh | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần I | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần II | Ngọc Lê Chi Truyện - Phần III | Oán Linh chi Tâm I | Oán Linh chi Tâm II | Oán Linh chi Tâm III | Oán Linh chi Tâm IV | Tiểu Lang Ngoại Truyện | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 1) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 2) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 3c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 4b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5a) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5b) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần 5c) | [Comic] Hoa Tuyết • SnowFlake (phần cuối) | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần I | Câu chuyện Yêu Hồ Nhất Tộc - Phần II |

(Sưu tầm)

Tôi sống ở Bạch Hổ Lĩnh, cách nơi con người sinh sống hàng trăm dặm, bởi vì họ nói, tôi là yêu tinh.

Rừng núi mênh mông, cỏ cây rợp trời, nhưng trong động thì lại cô đơn vô cùng. Tôi thường rất hiếm khi ra khỏi động, cánh tay sắc da nhợt nhạt, từng đường gân xanh nổi rõ.

Không nhớ năm đó là vào khoảng thời gian nào, thôn dân xa gần có đưa ra lời cảnh cáo rằng trong núi có tôi - một yêu tinh. Khi màn đêm buông xuống, âm khí lan tỏa, có tiếng than khóc vô cùng thê thảm theo gió bay đi, khiến cho lòng người hoảng sợ. Thế là dần dần họ đều chuyển đi.

Nơi ở của tôi vốn có một số yêu tinh nhỏ, nhưng do tôi cấm không được sát hại dân lành; bản năng của chúng đã bị tôi trói buộc, dần dần chúng cũng bỏ đi hết. Giờ đây, trên Bạch Hổ Lĩnh rộng lớn mênh mông này, chỉ còn lại mình tôi.

Là yêu tinh, tôi cảm thấy rất cô đơn. Những con tiểu yêu nhỏ mới tụ được chút linh khí cũng dám bỏ tôi mà đi. Yêu tinh ở khắp mọi nơi đều cười tôi cho rằng tôi thật kì lạ. Nhưng con người, con người đều sợ tôi, họ dành cho tôi tất cả những tên gọi ác độc nhất.

Tuy nhiên, những thanh âm than thở vô cùng thê lương khiến người ta kinh sợ kia lại xuất phát từ tôi. Mỗi khi đêm xuống, khí xám cùng oán khí từ vùng ngực tỏa ra khắp nơi, trong sơn động này sẽ nhìn thấy như lớp mây khói màu trắng. Nguyên nhân là do tôi đau khổ. Tôi chời đợi một người, chờ chàng sẽ ghé qua đây.

Tôi đã đợi một trăm năm rồi. Tôi là một yêu tinh thất bại, kể từ lần đầu tiên gặp chàng cách đây 100 năm.

Một trăm năm trước, tôi chỉ là một linh vật có hình người ở chốn thiên địa nhân gian. Sau khi tu thành hình dáng của một cô gái, tôi dần dần đã có linh khí của trời đất. Trải qua năm trăm năm tu hành, nếu tiến một bước có thể trở thành thần, nhưng lùi một bước trở thành yêu. Thần Tiên ở trên cao vời vợi khiến tôi kính nể, tôi cầu nguyện dưới một gốc cây bồ đề, cầu nguyện để được giống như họ, từ bi và độ lượng.

Đó là quãng thời gian thoải mái, bầu trời trong xanh, mặt đất bao la rộng lớn, tôi soi bóng mình trong làn nước suối mát lành, nhẹ nhàng mỉm cười. Có đẹp không? Đây chính là cái đẹp ư. Nhưng ngay lập tức chuyển mình ngồi dưới gốc cây bồ đề, học bài học ngày hôm nay của tôi.

Đẹp đối với tôi, chẳng qua chỉ mang đến cho mình niềm vui đơn giản. Tôi ngưỡng mộ những người đã có đại tu vi. Thường nhìn thấy ánh mắt họ như tấm gương, trong sáng không một chút gợn, dưới chân dường như có hoa sen. Nét mặt mỉm cười tựa vẻ cao quý mà xa cách. Vào mỗi buổi sáng sớm, họ sẽ đi qua từng gốc cây bồ đề, tôi cảm thấy vô cùng kính nể và ngưỡng mộ.

Dần dần tôi chú ý đến một người trẻ tuổi nhất trong số họ, thân hình cao gầy, đôi lông mày thanh nhã và ngón tay thon dài. Đôi mắt của chàng rất sáng, trong như làn nước mùa thu, nụ cười cao quý như hoa xuân. Hàng ngày khi xuất hiện, chàng ở giữa trong số họ, đến bên tôi, đặt vật phẩm xuống dưới đất đợi họ lần lượt đi qua.

Tôi hiểu được từ “đẹp”, tôi biết chàng còn “đẹp” hơn tôi.

Vốn chỉ đơn giản là nhìn chăm chú, cho đến một ngày, chàng không cẩn thận giẫm lên ngón tay tôi, chỉ nghe thấy một âm thanh nhè nhẹ. Tấm áo cà sa của chàng lướt qua, tôi ngẩng đầu nhìn chàng. Chàng đột nhiên cũng dừng lại, cúi người nhìn tôi.

“Ta giẫm làm nàng đau ư?” Chàng hỏi vẻ quan tâm.

“Không!” Tôi mỉm cười. Thân thể đã tu hành năm trăm năm, một cái giẫm có hề gì.

Đệ tử đồng hành cùng chàng đột nhiên gọi: “Kim Thiền Tử, nhanh lên thôi.”

“Ta đến ngay đây.” Chàng đáp.

Kim Thiền Tử. Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng như ngà của chàng. “Nàng tu hành ở đây đã bao lâu rồi?” Chàng hỏi, ánh mắt lộ vẻ hiếu kì.

“Năm trăm năm.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

“Không phải là khoảng thời gian ngắn.” Kim Thiền Tử nhẹ nhàng nói, “Trước khi ở đây, nàng là gì? Là một bông hoa? Hay là một con côn trùng?” Tôi nghĩ ngợi một lát, năm trăm năm trước ư? Một khoảng thời gian rất dài.

“Tôi là một khúc xương.” Tôi miễn cưỡng trả lời. Lúc đầu chàng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó thì mỉm cười dịu dàng, làn môi mọng như màu nước vẽ lên đường nét vô cùng xinh đẹp.

“Còn chàng? Đã tu hành bao lâu rồi?” Tôi thích cách chàng cười như thế. Năm trăm năm qua, cuộc sống tẻ nhạt chưa từng có ai cười với tôi như vậy.

“Ta?” Chàng có vẻ suy tư. “Cũng được một ngàn năm rồi.”

Tôi ngưỡng mộ nói: “Tu vi một ngàn năm, đó là cảnh giới gì vậy?”

Chàng nhìn tôi chăm chú nói: “Khoảng thời gian rất dài, và cô đơn.”

Khi chàng quay mình đi, tôi thấy dưới làn áo cà sa lộ ra bàn chân cũng với màu trắng như ngà, đi chân không. Vì vậy mà vừa nãy khi chàng giẫm lên tay tôi, tôi không cảm thấy đau.

Kể từ đó, ngày ngày tôi đều đợi chàng đến, dừng lại và nói với tôi vài câu. Có khi hỏi tôi tu vi tiến bộ ra sao, có khi lại chỉ cho tôi xem cây hoa ở phía xa. Tôi ngày ngày trông ngóng cái dáng mảnh khảnh của Kim Thiền Tử trong lớp áo cà sa rộng thùng thình xuất hiện, mỉm cười đi về phía tôi. Như vậy tôi cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nhưng tại sao, dần dần tôi phát hiện thấy thần ý trì trệ, tâm trí tu hành của những ngày trước đây biến mất, chỉ cảm thấy như có điều gì đó đang diễn ra. Đáp án là ở tận sâu trong lòng dường như ẩn chứa một đóa hoa. Sự thay đổi này, Kim Thiền Tử đã nhanh chóng phát hiện ra. Đứng dưới gốc cây bồ đề, chàng nhẹ nhàng nói: “Nàng đã rơi vào ma chướng”.

Lời vừa nói ra đã bị chàng bác bỏ, tôi như thuyền chìm chõ vỡ: “Nếu như một ngàn năm của chàng chỉ là dài đằng đẵng và cô đơn, vậy thì Kim Thiền Tử…”. Tôi ngừng lời không nói.

Ta cảm thấy cô đơn, là chưa biết đến cái vô thường; ta cảm thấy dài đằng đẵng là chưa nhận thức được cái tâm. Ánh mắt của chàng sáng rõ mà bi thương, “Đừng bỏ phí năm trăm năm tu vi, trong lòng ta không có gì khác.”

Chàng quay mình bước đi, còn tôi thì có cảm giác vừa đau lòng vừa xấu hổ. Sự dứt khoát của chàng làm tôi bị tổn thương. Tôi biết đã có một điều gì đó nảy sinh trong lòng tôi. Tu vi năm trăm năm không thể gây thương tích về mặt thể xác nhưng lại làm tổn thương về mặt tinh thần. Từ hôm nay trở đi, chàng sẽ không đến gặp tôi nữa, bước chân của chàng nhanh mà dứt khoát.

Cây phồn hoa phía xa đã rụng gần hết lá, tôi nghe thấy một câu chuyện: Kim Thiền Tử vì ngông cuồng kiêu ngạo không chịu khuất phục, coi thường thiên địa, đã bị trừng phạt phải xuống nhân gian. Chàng phải rèn luyện chăm chỉ thì mới có thể thu hồi lại được tu vi ngàn năm của chàng. Những người đi qua gốc cây bồ đề thì nhãn thần càng trở nên trầm mặc. Nhưng tôi thì lại hạ quyết tâm xuống phàm giới để tìm chàng.

Sự việc mầu nhiệm như vậy đó. Nếu chàng không bị trừng phạt, thì tôi chỉ có thể ở dưới gốc cây bồ đề này, trải qua hết ngày này đến ngày khác. Nhưng sự trừng phạt ấy lại khiến cho hi vọng của tôi như một đống tro tàn được thắp lên ngọn lửa hồi sinh. Trăm hoa rơi rụng xuân chưa hết, tôi tin rằng ở vùng trời mới vùng đất mới, Kim Thiền Tử sẽ đổi khác.

Mọi người đều khuyên tôi, tu vi năm trăm năm, không được lãng phí. Làm yêu dưới hạ giới thì tất cả mọi cố gắng đều coi như vô ích. Nhưng năm trăm năm tu vi trước mặt chàng chẳng qua chỉ như một viên đạn vụt bay qua trong nháy mắt.

Do vậy tôi ở đây - Bạch Hổ Lĩnh. Chàng bị trách phạt phải rèn luyện gian khổ chắc chắn sẽ qua nơi này.

Đợi một trăm năm, cỏ rụng thành yêu, bụi đất đầy mình. Thế nhân truyền rằng tôi giết người sát thú, yêu tinh cười nhạo tôi thực cổ bất hóa. Nhưng có ai biết rằng, tôi đã từng ngồi lặng yên dưới gốc cây bồ đề năm trăm năm, chỉ nhìn về phía phồn hoa nơi xa xa.

Hôm nay, chẳng qua chỉ là một ngày bình thường. Tôi ngồi lặng yên trong núi, bỗng nghe bên tai có tiếng vó ngựa từ xa dội về. Tôi chuyển mình đứng dậy, lòng tôi bị dao động bởi một thứ gì đó mơ hồ không rõ. Đã rất lâu rồi không có người đến đây, tiếng vó ngựa này vừa như ở nơi xa thẳm nhưng cũng lại rất gần.

Tôi đứng ở cửa động nhìn về phía xa, thấy dáng hình thong thả của người ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt lớn mà trắng như ngà, đôi mắt trong như nước mùa thu... Chân tôi đột nhiên mềm nhũn, mắt bỗng nhòa lệ. Là chàng, Kim Thiền Tử mà ta đã đợi một trăm năm nay.

Bên cạnh chàng còn có 3 người nữa, hình dáng đều rất kì lạ, thần sắc kính cẩn. Một người trong số họ có đôi mắt thật sắc, khiến tôi sợ hãi. Đến lúc họ dừng lại, người đó mới nói vài câu, rồi quay mình bước đi. Chỉ còn lại hai người ngồi dựa lưng vào cây quanh chàng.

Gió nhẹ nhàng thổi, chiếc áo cà sa rộng bay bay theo gió. Một thoáng ngỡ ngàng, dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi. Còn đợi gì nữa? Tôi quay mình hóa thân trở về hình dáng của năm đó, đôi mày liễu đen thẫm, ánh mắt hạnh nhân. Nghĩ lại, không dám liều lĩnh, tôi hô biến xuất hiện một chiếc làn trên tay, rồi đi từng bước một, người toát mồ hôi.

Kim Thiền Tử, chàng có còn nhớ ta không?

Đến gần, chàng lại không nhìn tôi nữa, mà người có khuôn mặt dữ tợn đến gần tôi nói vẻ quở trách: “Cô nương đi đâu vậy? Trên tay còn cầm thứ gì nữa?” Tôi mang ra một chiếc lọ bằng sành từ trong làn, đưa về phía trước mặt chàng: “Đây là cơm và thức ăn, ta mang đến cho chàng” Khi dâng chiếc lọ, tay tôi không ngừng run lên.

Cuối cùng chàng cũng đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt trong và sáng ấy, chỉ cần một cái nhìn, tôi đã biết, chàng nhận ra tôi. Ánh mắt ấy giống như một trăm năm trước, sáng rõ mà bi thương, nhưng cũng khiến cho lòng tôi bỗng chốc chìm sâu vào u tối.

Chiếc lọ sành bị người bên cạnh chàng lấy mất rồi ăn nuốt như một con sói, tôi đứng đó bối rối. Không ngờ chàng vẫn với thần sắc ấy, không khác gì so với một trăm năm về trước.

“Nàng còn chưa thoát ra khỏi ma chướng.” Chàng thở dài.

Chưa kịp đáp lại, thì đột nhiên một trận gió mạnh từ trên dội xuống. Tôi hoang mang ẩn nấp, mới phát hiện ra rằng người trước đây đã bỏ đi giờ lại quay lại với chiếc gậy trên tay muốn đánh chết tôi.

“Yêu tinh.”Ông ta hô lớn.

Lòng tôi vô cùng đau xót, không, tôi không phải là yêu tinh. Tôi quay mình bỏ đi, trên đất chỉ còn là cái xác đã bị biến hình, tôi ở trên không, cúi xuống có thể nhìn thấy ánh mắt Kim Thiền Tử hướng về phía tôi lúc vô hình vô trạng, dường như chàng vẫn có thể nhìn thấy tôi.

Trở về sơn động, tôi còn chưa hết kinh sợ, thêm vào đó là nỗi đau trong sâu thẳm. Một trăm năm trước, cái dáng chàng thong thả bước đi xuất hiện trước mắt tôi, đôi mắt ấy...

Một trăm năm sau, chàng vẫn là chàng ngày ấy.

Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nhưng tôi không can tâm, lần thứ hai tôi hóa thành một phu nhân, lần thứ ba tôi hóa thành một ông lão, vẫn đến trước mặt chàng. Tôi đã đợi một trăm năm, tôi nhìn thấy chàng quay lại mỉm cười dưới gốc cây bồ đề này, tôi phải để chàng tận mắt nhìn thấy tôi, không còn bi thương, chỉ có tình yêu.

Tôi từ bỏ mọi con đường để trở thành yêu tinh, chỉ vì tình yêu nhỏ bé ấy. Kim Thiền Tử - người tôi gặp gỡ dưới gốc cây bồ đề.

Nhưng tôi đã thất vọng, sau ba lần chàng nhìn tôi với ánh mắt trong sáng như gương ấy, ba lần chàng nói tôi đã rơi vào ma chướng khó có thể tự thoát ra được. Người ở bên cạnh chàng càng ngày càng trở nên đề phòng tôi. Cuối cùng, lần thứ ba, chàng nói thêm với tôi một câu.

“Nàng còn chưa nhận thức được bổn tâm.”

Tôi nhìn chàng: “Thế còn chàng? Chàng đã nhận thức được bổn tâm chưa?”

Chàng nheo mắt nói: “Rồi, ta đã biết tâm như hư không.”

Nhưng mà Kim Thiền Tử,” Tôi nhìn chàng chăm chú, “Bổn tâm của thiếp, chẳng qua là vì chàng.”

Phía sau lại là một trận gió mạnh, lần thứ ba rồi. Lay mình tránh đi, đối với tôi vốn là một việc rất dễ dàng. Nhưng tôi đã không làm như vậy. Một trăm năm chờ đợi, đến bây giờ, lòng tôi đã như cây khô tro tàn.

Tôi ngã xuống đất, nhưng không thấy đau, thậm chí còn nghe thấy tiếng thét rất lớn của chàng: “Sao ngươi lại có thể hạ thủ mạnh như vậy! Ngươi biết rõ nàng không phải là yêu tinh!”

Chàng cúi mình nhìn tôi, trong ánh mắt trong mà sáng ấy, là nước mắt ư? Tôi biết tôi phải chết, sau khi chết sẽ trở về hình dáng ban đầu, một đoạn xương nhỏ tỏa ánh sáng lấp lánh.

Nàng có sao không?” Chàng nắm tay tôi.

Tay chàng mềm mại mà lạnh ngắt, tôi lắc đầu: “Không đau bằng lần trước chàng giẫm lên tay thiếp.”

Lần đầu tiên tôi nắm chặt bàn tay đó, khoảng cách của một trăm năm giờ đã không còn nữa, bàn tay với những ngón tay thon dài. Dưới ánh mắt sáng mà bi thương ấy, tôi dần dần cảm thấy đau mỏi khắp người, nguyên thần cạn kiệt. Đây chính là cái chết sao? Tôi không thể biết.

Điều tôi không biết là, sau đó, Bạch Hổ Lĩnh dần dần có người đến. Cư dân sinh sống trước đây đều chuyển về, họ vui mừng vì đã trừ được yêu tinh. Họ khen tặng người anh hùng đã giết chết yêu tinh. Còn Kim Thiền Tử chàng mang cái nhìn đầy khinh bỉ đối với kẻ đã không nhận biết được yêu tinh mà hại phải người lành.

Còn có điều tôi không biết, từ đó trở đi họ đều gọi tôi là bạch cốt tinh. Nếu như tôi còn có thể nghe thấy, nhất định tôi phải phản bác lại, bởi vì tôi không phải là bạch cốt tinh.