Truyền thuyết Huyền Vũ (Phần III)
Tại Huyền Vũ, do nhận được chỉ dẫn của Thần Bàn Cổ trong bức Tâm thư gửi theo bộ giáp nên mẹ của Vũ Mang và Vũ Linh là Tích Vũ Nhi đã kịp thời cùng hai con nhờ phép thuật của dải lụa thần (dược kết từ lông của loài Anh Vũ mà năm xưa thần Thiên Vũ đã trao lại cho vợ) kết thành thuyền trôi giữa dòng thác tà ma và dạt vào Đại Lục Huyền Vũ.
Nhận thấy cảnh vật nơi này vẫn như xưa, bà theo dòng người tìm về thành Tích Vũ sinh sống ven hồ trong một căn nhà nhỏ phía Tây thành. Ngày tháng trôi đi hai chị em Vũ Mang và Vũ Linh ngày một khôn lớn, xinh đẹp và giỏi giang. Cô chị thì khoẻ mạnh, có tài săn bắn, mũi tên cô bắn đi thì dù mục tiêu có di chuyển thế nào cũng không thể trốn thoát. Ngược lại với cô chị, cô em Vũ Linh cơ địa yếu ớt, thường xuyên ốm đau. Nhưng Vũ Linh lại có một biệt tài: nàng có thể sử dụng cây cỏ dại kết thành thảo dược chữa trị bách bệnh, cải tử hoàn sinh...
Một ngày kia, khi cuộc sống đã yên bình trôi đi, Vũ Mang vào rừng săn bắt. Vũ Linh theo mẹ lên núi hái thuốc thì trên đường đi bệnh của Vũ Linh tái phát. Nàng yếu dần và ngất lịm đi! Người mẹ lo sợ, vội dìu con về nhà! Vừa bước vào trong nhà, đột nhiên trời đất rung chuyển tối sầm lại, mưa ào ào trút xuống, nước sông ... và nước hồ Tích Vũ ào ào dâng lên, một đạo quân Oán Linh theo nước tràn vào Tích Vũ Thành cuốn phăng đi tất cả của cải, con người... Trong cơn hoảng loạn, mẹ của Vũ Linh chỉ kịp dùng dải khăn cuốn chặt hai mẹ con vào với nhau rồi bà bơi về phía tây núi Bạch Lĩnh, trốn vào trong một hốc đá!
Lại núi về Vũ Mang đang đi sang khu rừng phía đông quay đầu lại phía tây nhìn thấy một làn sóng đen ùn ùn bao phủ Tích Vũ Thành thì vội vàng chạy về nhà. Về tới bờ tây thì thấy nước ngập tràn, xác người trôi theo dòng nước. Thấp thoáng trong làn sóng đen còn thấy những đội quân Oán Linh đã hô hào chém giết, bắt trói mọi người!
Lòng căm hận sục sôi, Vũ Mang giương cung bắn, lạ kì thay từ trong nàng bừng lên một sức mạnh biến thành trăm ngàn mũi tên thần thánh vun vút phi vào tiêu diệt vô số tên trong đội quân Oán Linh... Bọn chúng vội theo dòng nước bỏ chạy toán loạn... Nước rút rồi, Vũ Mang đi tìm mẹ và em, lần theo dải lụa vô tận của mẹ cô lên đến gốc núi. Vũ Linh vẫn còn hôn mê, mẹ nàng thì dường như đã kiệt sức, nắm lấy tay Vũ Mang, đặt lên bàn tay lạnh giá của Vũ Linh bà nói:
- Ngày Tam giới đại loạn đã gần kề mà em con thì yếu quá! Bệnh của em con là do sự tương khắc của của Thần và Người mà thành. Cha của con là thần Phong Thiên Vũ, vị thần Gió đáng kính của muôn loài nhưng cũng là người lãnh đạo chim muông trên khắp nhân gian. Con nhờ cơ địa giống con người nhiều hơn nên thích nghi được với hạ giới. Còn em con giống Thiên Thần nhiều hơn nên sinh sống ở hạ giới không hợp. Đây là bức Huyết Thư, con và em hãy đọc và làm theo chỉ dẫn. Hãy tầm sư học đạo để sau này cứu giúp Tam Giới qua cơn đại nạn...!
Thương mẹ, Vũ Mang oà khóc. Người mẹ đưa tay lau giọt nước mắt trên má con... Kỳ lạ thay những giọt nước mắt kết lại thành những thiên thạch màu trắng lung linh! Vũ Mang thổn thức:
- Mẹ ơi, thế em con sao rồi, giờ phải làm sao để em thức dậy?
Người mẹ suy nghĩ một hồi bà nói:
- Thành Tích Vũ giờ đã trở thành bùn lầy, có lẽ Phong Ấn Ngũ Luân sắp bị Âm Binh đập tan. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu trong chín ngày không tìm được nước ở NhượcThuỷ để tắm giải chân tu cho em con, nó sẽ phải ngủ để chờ 9000 năm nữa mới có thể thích nghi được với Hạ Giới! Như thế thì Ngũ Hành sẽ thiếu một, không thể giải kiếp nạn này của nhân loại!
Vũ Mang nắm chặt tay mẹ và em nàng nói:
- Được, con sẽ đến tận cùng sông Nhược Thuỷ, lấy được nước khỏi nguồn để giải chân tu cho em!
Chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt người mẹ, bà ngập ngừng:
- Đường xa hiểm trở, Âm Ma lại thoắt ẩn, thoắt hiện, thế gian dần hỗn loạn, con phải hết sức cẩn thận! Đi đến nơi sâu nhất của Nhược Thuỷ Giang, đó cũng là nơi giao nhau của Tam Giới, con hãy cầm Ngọc Bình này lấy đầy một bình nước và quay về ngay!
Nói rồi bà rút trong người ra một chiếc bình rất nhỏ trong suốt đưa cho Vũ Mang! Vũ Mang cầm chiếc Ngọc Bình và lên đường tìm thuốc cứu em!
Còn lại một mình trong hốc đá, người mẹ đưa tay thu sợi lụa thần tạo thành một tấm chăn nhỏ ủ quanh người Vũ Linh đang run lên vì lạnh. Môi nàng tái đi, hai cánh tay mềm ra... nàng đang ngủ, giấc ngủ chân tu, trong giấc mơ nàng lạc vào một cuộc chiến hỗn độn giữa Người, Thần và Ma Quỷ... rồi lại thấy một con chim lớn có bộ lông màu bình minh bay ngang qua, nó đậu lên đỉnh một ngọn núi và biến mất.
Ngơ ngác nhìn quanh thì thấy con chim đã biến thành một vị thần với đôi cánh, vị thần nhìn Vũ Linh mỉm cười bay lướt qua nàng, bồng nàng lên và nói:
"Con gái yêu của cha, chờ chị con về giải chân tu cho con rồi con hãy cùng chị đi tìm các Chiến Binh Ngũ Hành cùng nhau chiến đấu bảo vệ Tam Giới con yêu nhé!"
Nói rồi nàng đưa tay khoác ngang cổ cha:
"Hôm nay con sẽ bắt được cha về với mẹ và chị!"
Nói rồi Vũ Linh đưa tay ôm chặt vào đôi cánh của cha, đột nhiên một vầng sáng bao trùm cả hai cha con.... Thần Thiên Vũ biến mất...
Vũ Mang, sau khi rời khỏi Tích Vũ Thành, nàng đi về phía tây, gặp sông nước thì bơi qua, sông nào nước chảy xiết quá thì chặt cây làm bè mà đi! Núi có cao mấy cũng không cao bằng tình yêu của nàng giành cho mẹ và em. Sông dù có sâu đến mấy, cũng không mạnh bằng sự căm thù đang dồn nén trong lòng nàng! Nàng vừa được chứng kiến một trận cuồng loạn, bao nhiêu người thân quen, bao nhiêu người vô tội vừa bị đội quân Oán Linh kia hại chết!
Thành Tích Vũ vốn đông vui là thế mà giờ toàn ngổn ngang xác chết, bùn đất và đau thương! Còn nữa, nàng lo cho mẹ, cho em... Đêm đã khuya, nàng đến bên một cao nguyên nhỏ, ngồi tựa mình vào một gốc cây nàng nhìn lên trời cao. Trăng sắp tròn, rất sáng! À đúng rồi, ba ngày nữa là ngày trăng tròn, ngày hội hoa đăng của thành Tích Vũ, vậy mà... ngày này mấy năm trước nàng đang cùng mẹ và em ngồi gấp đèn thả trôi trên hồ, giờ thì không còn được như thế nữa rồi!
Nghĩ đến đây nàng ôm mặt khóc, nước mắt rớt xuống cây cung trong tay nàng, rồi rớt vào những mũi tên bỗng khiến cho cây cung và mũi tên sáng loáng và sắc lạnh! Vũ mang đứng lên cầm chặt cây cung trong tay bước đi: "Ta phải đi tiếp, không được sợ hãi và ngần ngại, dù thế nào cũng phải tìm được nước giải chân tu cho Vũ Linh, rồi thì mới trả cho hết mối thù oán hận này..."
Vũ Linh đi cứ đi, đi qua bao nhiêu núi rừng, dọc đường nàng ghé vào các trấn nhỏ dò hỏi tin tưc về quân Oán Linh và cả về những Chiến Binh Ngũ Hành mà bức Huyết Thư nhắc tới! Nhờ đó mà nàng đã có thêm nhiều bằng hữu!
Một buổi chiều, Vũ Mang đến bên một dòng sông, trên sông đầy khói, nàng cầm một cành củi khô ném xuống nước thì thấy cành củi tan thành nước. Đưa tay với một hòn đá ném tiếp thì lạ thay, hòn đá bốc thành hơi bay lên... Vũ Mang mỉm cười: "Nhược Thuỷ đây rồi. Vậy là ta đã tới nơi tận cùng của trời đất!"
Men theo bờ sông, Vũ Mang đi đến một vùng tối đen như mực, cầm chiếc ngọc Bình trên tay, do sự tương khắc Tam giới tích trong Ngọc Bình khiến nó phát ra luồng sáng chiếu rọi cả một góc. Vũ Mang rút trên đầu mình một chiếc lông vũ quần vào mũi tên và chiếc Ngọc Bình. Giương cung nàng nhắm xuống đáy sông và bắn! Mũi tên vun vút lao xuống, nước sông như nhường lối cho chiếc Ngọc Bình theo mũi tên được tôi luyện từ nước mắt của Vũ Mang đi xuống tận cùng của dòng Nhược Thuỷ, tại nơi giao nhau của Tam Giới thu đầy một bình nước thần thánh rồi lại theo mũi tên truy hồi trở lại với Vũ Mang!
Tác giả: Blue_MooN
Link gốc: Tại đây