Truyền thuyết TGHM (Phần II)
Còn lại một mình trong hốc đá, người mẹ đưa tay thu sợi lụa thần tạo thành một tấm chăn nhỏ ủ quanh người Vũ Linh đang run lên vì lạnh. Môi nàng tái đi, hai cánh tay mềm ra... nàng đang ngủ, giấc ngủ chân tu, trong giấc mơ nàng lạc vào một cuộc chiến hỗn độn giữa Người, Thần và Ma Quỷ... rồi lại thấy một con chim lớn có bộ lông màu bình minh bay ngang qua, nó đậu lên đỉnh một ngọn núi và biến mất.
Ngơ ngác nhìn quanh thì thấy con chim đã biến thành một vị thần với đôi cánh, vị thần nhìn Vũ Linh mỉm cười bay lướt qua nàng, bồng nàng lên và nói:
"- Con gái yêu của cha, chờ chị con về giải chân tu cho con rồi con hãy cùng chị đi tìm các Chiến Binh Ngũ Hành cùng nhau chiến đấu bảo vệ Tam Giới con yêu nhé!"
Vũ Linh ngơ ngác:
"- Phải cha mà mẹ đêm nào cũng kể không? Nhà mình thiếu cha buồn lắm!"
Nói rồi nàng đưa tay khoác ngang cổ cha:
"- Hôm nay con sẽ bắt được cha về với mẹ và chị!"
Nói rồi Vũ Linh đưa tay ôm chặt vào đôi cánh của cha, đột nhiên một vầng sáng bao trùm cả hai cha con... Thần Thiên Vũ biến mất...
Vũ Mang, sau khi rời khỏi Tích Vũ Thành, nàng đi về phía tây, gặp sông nước thì bơi qua, sông nào nước chảy xiết quá thì chặt cây làm bè mà đi! Núi có cao mấy cũng không cao bằng tình yêu của nàng giành cho mẹ và em. Sông dù có sâu đến mấy, cũng không mạnh bằng sự căm thù đang dồn nén trong lòng nàng! Nàng vừa được chứng kiến một trận cuồng loạn, bao nhiêu người thân quen, bao nhiêu người vô tội vừa bị đội quân Oán Linh kia hại chết! Thành Tích Vũ vốn đông vui là thế mà giờ toàn ngổn ngang xác chết, bùn đất và đau thương! Còn nữa, nàng lo cho mẹ, cho em...
Đêm đã khuya, nàng đến bên một cao nguyên nhỏ! Ngồi tựa mình vào một gốc cây nàng nhìn lên trời cao. Trăng sắp tròn, rất sáng! À đúng rồi, ba ngày nữa là ngày trăng tròn, ngày hội hoa đăng của thành Tích Vũ, vậy mà... ngày này mấy năm trước nàng đang cùng mẹ và em ngồi gấp đèn thả trôi trên hồ, giờ thì không còn được như thế nữa rồi! Nghĩ đến đây nàng ôm mặt khóc, nước mắt rớt xuống cây cung trong tay nàng, rồi rớt vào những mũi tên bỗng khiến cho cây cung và mũi tên sáng loáng và sắc lạnh! Vũ mang đứng lên cầm chặt cây cung trong tay bước đi: "Ta phải đi tiếp, không được sợ hãi và ngần ngại, dù thế nào cũng phải tìm được nước giải chân tu cho Vũ Linh, rồi thì mới trả cho hết mối thù oán hận này..."
Vũ Mang đi cứ đi, đi qua bao nhiêu núi rừng, dọc đường nàng ghé vào các trấn nhỏ dò hỏi tin tức về quân Oán Linh và cả về những Chiến Binh Ngũ Hành mà bức Huyết Thư nhắc tới! Nhờ đó mà nàng đã có thêm nhiều bằng hữu!
Một buổi chiều, Vũ Mang đến bên một dòng sông, trên sông đầy khói, nàng cầm một cành củi khô ném xuống nước thì thấy cành củi tan thành nước. Đưa tay với một hòn đá ném tiếp thì lạ thay, hòn đá bốc thành hơi bay lên... Vũ Mang mỉm cười: " Nhược Thuỷ đây rồi. Vậy là ta đã tới nơi tận cùng của trời đất!"
Men theo bờ sông, Vũ Mang đi đến một vùng tối đen như mực, cầm chiếc ngọc Bình trên tay, do sự tương khắc Tam giới tích trong Ngọc Bình khiến nó phát ra luồng sáng chiếu rọi cả một góc. Vũ Mang rút trên đầu mình một chiếc lông vũ quần vào mũi tên và chiếc Ngọc Bình. Giương cung nàng nhắm xuống đáy sông và bắn! Mũi tên vun vút lao xuống, nước sông như nhường lối cho chiếc Ngọc Bình theo mũi tên được tôi luyện từ nước mắt của Vũ Mang đi xuống tận cùng của dòng Nhược Thuỷ, tại nơi giao nhau của Tam Giới thu đầy một bình nước thần thánh rồi lại theo mũi tên truy hồi trở lại với Vũ Mang!
Lấy được nguyên linh Nhược Thuỷ Giang để giải chân tu cho em gái, Vũ Mang mừng quá! Nàng không ngờ rằng, từ phía sau một bóng đen trùm lên, sức mạnh của nó che phủ và nuốt trọn ánh sáng của Ngọc Bình.. Không nói một lời nó há miệng hút hết chân khí của Vũ Mang, nàng đau đớn cố níu kéo linh hồn vào với thể xác... Biết không thể chống lại được sức mạnh kinh hồn ấy, Vũ mang lấy hết sức mình giương cung, nhằm thẳng hướng Đông Nam, nơi mà trong ý thức nàng còn hiện lên nụ cười rạng rỡ của mẹ và em... Mũi tên vun vút bay đi, mang theo ngọc Bình và Linh Hồn cạn kiệt của Vũ Mang!
Lại nói về Vũ Linh trong giấc mơ, thần Thiên Vũ tan biến. Chân nguyên của ông sau khi thoát xác cố trốn khỏi Oán Linh Ấn của Âm Vương, vốn đã phiêu bạt giữa nhân gian, nay xâm nhập được vào Giấc Ngủ Chân Tu của Vũ Linh, hiện thân của Vũ Tộc thì lập tức bị chân nguyên của Vũ Linh hoà quyện! Còn lại một mình, Vũ Linh lạc vào giữa một vườn hoa toàn sương khói. " Đây là đâu?" Vũ Linh cất tiếng hỏi, không một tiếng trả lời, cô đưa tay với lên trời và hét lên:
"- Cha ơi! Cha ơi! Cha đâu rồi, về nhà đi cha..!"
Mẹ Vũ Linh thấy con ngủ mơ vội vàng ôm con vào lòng! Cơ thể Vũ Linh nóng bừng lên, chân tay thì vẫn run rẩy. Đúng lúc đó, mũi tên mang linh hồn Vũ Mang bay về đâm xuyên của hang làm chiếc Ngọc Bình vỡ tan, một dòng nước bảy sắc trào ra đổ xuống đầu hai mẹ con, mẹ Vũ Linh tan theo dòng nước, cơ thể Vũ Linh ấm lại, toàn người nàng như phủ lên một lớp hào quang, từ phía sau lưng mọc ra một đôi cánh màu bình minh nâng Vũ Linh bay lên hút Tinh Khí của trời đất!
Vũ Linh vươn mình, cảm nhận trong người cô một sức mạnh lan toả... Cùng lúc đó, nàng thức dậy, nhìn xung quanh, thấy tất cả thành Tích Vũ hoang tàn, đổ nát, không còn những mái nhà, những cung điện tráng lệ, không còn tiếng reo đùa, nô nghịch của lũ trẻ, không còn những gánh hàng rong, những tạp hoá... tất cả là bùn lầy hoang dại. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, không một bóng người, nhìn về phía xa xa bờ Tây Tích Vũ Hồ cũng không thấy bóng dáng ngôi nhà nhỏ nữa! Vũ Linh thảng thốt hét lên:
- Mẹ ơi! Chị ơi....
Chẳng có ai trả lời, chỉ có tiếng gió thét gào, tiếng của nàng vọng vào vách núi dội ngược trở lại:
"- Ơi..."
Vũ Linh sợ hãi, nàng bưng mặt khóc, lạ kì thay nước mắt nàng rơi xuống từng giọt, từng gọt lăn lăn như những giọt sương bách thảo màu xanh ngọc, chúng cứ lăn tròn trên mặt đất, chúng lăn đến đâu thì cây cỏ và muông thú hồi sinh đến đấy... Vũ Linh không khỏi ngạc nhiên, nàng nâng bàn tay hướng lên trời cao phù trú và bay khắp thành Thích Vũ, tức thì những người chết sống lại, trên lưng họ mọc lên một đôi cánh thiên thần... Toàn Thành Tích Vũ từ trong bùn lầy sáng lên trở lại phồn hoa và náo nhiệt, mọi người mừng rỡ nhìn nhau vừa thoát khỏi một cơn cuồng loạn của đoàn quân oán khí.
Vũ Linh đưa tay đặt lên tim mình, nàng khóc vì giữa bao nhiêu người kia chẳng thấy mẹ và chị đâu... Nàng bay, cứ bay không biết bao nhiêu vòng quanh Tích Vũ Thành, mệt mỏi nàng đáp xuống đỉnh núi, đưa cánh làm thành cây đàn và khải, tiếng đàn mang theo nỗi niềm cô đơn, đau khổ và tuyệt vọng của một nữ thần! Tiếng đàn của Vũ Linh thấu động Tam Giới khiến cho Thánh Thần u sầu, Quỷ Thần rơi lệ, tất cả chìm trong nỗi đau thương của nàng, nước sông ngừng chảy, lá cây ngừng rơi, gió cũng im lặng, các loại chim từ đâu tụ lại xung quanh nàng ngồi u sầu khóc thương cho nỗi đơn côi và đau đớn trong lòng vị Thần mới của Vũ Tộc!
Vũ Linh chìm trong những hoài niệm, nàng ngước lên nhìn trời, trăng đã lên, hôm nay là ngày trăng tròn, nàng bắt đầu nhớ lại câu chuyện mẹ nói với chị Vũ Mang mà loáng thoáng nghe thấy trong cơn mê man, sông Nhược Thuỷ và Ngọc Lộ Bình. Phải rồi, Vũ Linh không nói một lời, theo cảm nhận của hương vị qua mùi tóc của mẹ nàng vội vã chạy lại hốc núi sườn Tây Bạch Lĩnh nơi mẹ và nàng đã ở đó mấy ngày qua, một vũng nước nhỏ màu trắng bao quanh những mảnh vỡ của Ngọc Lộ Bình, nàng đã hiểu, hiểu ra tất cả, dòng nước lấy từ vô tận của Nhược Thuỷ Giang đã thiêu huỷ thân xác của mẹ... Vũ Linh đau đớn khóc, nàng chỉ biết khóc và bay lên cửa hang nhặt mũi tên của Vũ Mang, nàng ôm vào trong lòng cả linh hồn người chị gái đã vì nàng mà chịu nguyên thần phân tán! Sau khi làm phép phong kín cửa hang, Vũ Linh mang theo mũi tên linh hồn Vũ Mang bay đến Nhược Thuỷ.
(Còn tiếp)
- Tác giả: BlueMooN
Link gốc: Tại đây